Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, lòng trầm xuống.
Quả nhiên Cố Gia Huy giận rồi, còn giận đến mức ra nước ngoài luôn.
“Thế... xin hỏi làm thế nào mới liên lạc được với anh ấy? Cháu gọi điện như anh ấy tắt máy.”
“Bây giờ chắc ông chủ đang trên máy bay, đến bên kia Khương Tuấn sẽ báo cho tôi, chắc là phải năm tiếng bay đấy. Cô Hứa đừng đợi nữa, buổi tối đi nghỉ sớm, có gì cần dặn dò thì cứ nói với tôi.”
“Cảm ơn chú An.”
Hứa Minh Tâm cũng không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, vốn là rất hưng phấn, nhưng giờ lại như bị một chậu nước lạnh tạt cho từ đầu đến chân, sự hưng phấn kia đã mất hết rồi.
Cô giống như bị quả bóng bị xì hơi, cúi đầu, đi về phòng.
Cô nói cho Bạch Thư Hân biết, Cố Gia Gia đã xuất ngoại, đột nhiên cô cảm thấy căn phòng này thật vắng vẻ và lạnh lẽo.
Thực ra, trước đây cũng không có nhiều người, Khương Tuấn cũng sẽ đến chơi, căn nhà lớn này cùng lắm là có bốn người mà thôi.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại cảm thấy đây là một gia đình, một gia đình có sự ấm cúng.
Mà bây giờ có chỉ mình và chú An, trong lòng trống trải.
Rõ ràng trước kia, cô là người miễn cưỡng bắt mình ở lại, sao đến cuối cùng lại ngược lại thành anh là người đi trước rồi vậy?
Người đàn ông thối. “Minh Tâm, tớ thấy Cố Gia Huy nói đúng đấy, đúng là cậu nên suy nghĩ cho kỹ, tớ cũng không hiểu về Cố Gia Huy lắm, tớ thấy người này rất thần bí và khó lường, không đơn giản như bề ngoài. Tớ ở công ty đến giờ mà chưa có nghe qua tên của Cố Gia Huy, thậm chí cũng không biết có người đi công tác nước ngoài!
“Suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ hủy bỏ hôn ước sao?”
“Chẳng nhẽ không phải sao?”
Bạch Thư Hân hơi bất đắc dĩ: “Có đôi khi, dồn hết tâm trí vào một người quá cũng không tốt, nếu như Cố Gia Huy không cần cậu, hoặc làm điều gì có lỗi với cậu, đến lúc đó cậu sẽ rất buồn rất đau khổ. Tình cảm, cái thứ này nói như nào nhỉ? Càng coi trọng, cuối cùng khi đau khổ sẽ càng đau khổ.”
Giọng nói của Bạch Thư Hân trầm thấp, như là nghĩ đến điều gì đã qua, lời nói hơi ngưng trọng.
Hình như là cảm giác đồng cảnh ngộ.
“Thực ra tớ đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu Cố Gia Huy không thích tớ, thì tớ có thích Cố Gia Huy thế nào cũng vô dụng. Nếu anh ấy không muốn ở bên tớ, trở về gặp mặt nói chuyện là xong. Ngày mai tớ về trường ở nhá, ở đây... đột nhiên làm tớ không quen.”
Cô tự đánh giá mình luôn luôn kiên cường, từ nhỏ tới lớn, dưới sự tàn phá của Hứa An Kỳ cô vẫn lớn lên khỏe mạnh.
Nhưng lần này, hình như cô đã bị một kích nặng rồi.
Một đêm này, Hứa Minh Tâm không sao ngủ ngon được, sau nửa đêm mới ngủ thiếp đi, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là xem điện thoại, cô phát hiện Cố Gia Huy vẫn chưa trả lời mình.
cậu ba Cố vô lương tâm, có bản lĩnh thì cả đời này anh đừng về nữa!
Cô tức giận ném điện thoại lên giường, sau đó lại phải nhặt lên, gõ một tin nhắn gửi qua.
“Ở đất khách, chăm sóc bản thân cho tốt, trở về chúng ta nói chuyện nhé.”
Ấn gửi đi, Hứa Minh Tâm cảm thấy mình rất là không có tiền đồ.
Còn ở bên kia, nguyên nhân vì chênh lệch múi giờ, bây giờ nước Y đang là buổi chiều.
Cố Gia Huy nhìn điện thoại rồi rơi vào trầm mặc, thế cho nên trà trong tay đã nguội.
Sắc mặt anh không tốt, nhíu mày, cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, sau đó lại cầm lên, lặp đi lặp lại như vậy.
Chi tiết này bị người phụ nữ tao nhã đối diện nhìn thấy, cô ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm hồng trà, giọng nói trong trẻo vang lên: “Vị hôn thê của anh gửi tin nhắn tới à?”
“Ừ, nhưng tôi lại không biết nên nhắn lại thế nào.” Cố Gia Huy cười cay đắng: “Nói ra cũng không sợ cô chê cười, tôi đã một bó tuổi rồi, lại đi giận dỗi với cô nhóc mười tám tuổi, nhăn nhó thành cái bộ dạng này, thật là càng sống càng thụt lùi.”
“Cái này có gì đâu, trước mặt tình yêu, cho dù anh ba mươi tuổi, cũng sẽ rung động và hấp tấp giống một chàng trai mới lớn. Gia Huy, ở giới kinh doanh đúng là anh có thể oai phong một cõi, nhưng về mặt tình cảm, anh phải bỏ công sức nhiều hơn, con gái là để cưng chiều, chứ không phải là để cãi nhau.”
“Chính vì tôi sợ mình và cô ấy cãi nhau, nên mới không dám trả lời. Tính tình tôi không được tốt, nhưng lại rất quan tâm cô ấy, nói chuyện thì tôi toàn tỏ ra tàn nhẫn. Cô bảo, cô gái nhỏ mười tám tuổi sẽ thích tôi như thế không?”
Cố Gia Huy không chỉ một lần tự vấn bản thân, nhưng lại chưa có câu trả lời chắc chắn cho anh.
Nếu như có một người nói, Hứa Minh Tâm sẽ chọn anh và từ bỏ Ngôn Hải.
Chắc chắn anh sẽ không nói hai lời, đặt vé máy bay quay về luôn.
Nhưng...
Đến cả bản thân anh còn nghi ngờ chính mình, một người đàn ông luôn quyết định được chiến lược kinh doanh, đột nhiên lại lo được lo mất, mất tự tin.
Đây là một chuyện rất đáng sợ.
“Anh có thể bỏ mặt nạ ra không? Tôi nói cho anh biết, liệu cô gái nhỏ mười tám tuổi sẽ yêu anh hay không.” Ôn Thanh Vân cười nhẹ nói.
“Thôi bỏ đi, tôi đã biết đáp án rồi.”
Cố Gia Huy khẽ lắc đầu, một tay đỡ trán, một tay nghịch điện thoại.
Cuối cùng vẫn không kìm chế được, trả lời tin nhắn của cô.
[Tôi sẽ mau chóng kết thúc công việc rồi trở về, chăm sóc bản thân cho tốt, đừng đói rồi gầy, trở về tôi sẽ kiểm tra đấy.]
Trong câu chữ này không có một tí cáu kỉnh nào cả, anh cũng không muốn nhắc đến chuyện của Ngôn Hải, sợ mình buồn bực.
Hứa Minh Tâm đã thu dọn xong hành lý, nhìn thấy tin nhắn này, cô thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, không phải vì tức giận nên Cố Gia Huy mới ra nước ngoài, thì ra là có việc thật.
Nhìn tin nhắn này, có vẻ như cũng không bực với cô.
[Anh cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, tôi và học trưởng không phải như anh nghĩ đâu, mọi chuyện đợi anh về rồi nói sau nhé. Không cho phép để tôi không tìm thấy người, nếu không tôi sẽ tức giận, cậu ba Cố, anh nghe rõ chưa?]
Cố Gia Huy nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng nhếch ra một nụ cười.
Hứa Minh Tâm tựa như đang ở trước mặt, chu miệng ra, hất hàm, tức giận nói.
Anh đáp lại một chữ “Ừ“.
Ôn Thanh Vân nhìn thấy anh cười, cô ta nói: “Qua cơn mưa trời lại sáng hả?”
“Tôi hận mình không thể hạ quyết tâm, không thể mặc kệ cô nhóc này. Suy cho cùng là đàn ông, nhường một bước thì có sao.”
“Cô gái nhỏ mười tám tuổi kia có thích anh không?” Cô ta hỏi ngược lại Cố Gia Huy.
Anh lắc đầu.
“Bản thân anh cũng không dám chắc hả? Gia Huy, tôi chưa bao giờ thấy anh như này. Tôi thật sự rất tò mò, cô ấy là cô gái như thế nào.”
“Muốn biết thì về cùng tôi rồi xem.”
“Không được, ngược lại thì anh có thể dẫn cô ấy sang thăm tôi, tiện thể gặp Cố Cố.”
Nhắc đến Cố Cố, vẻ mặt Ôn Thanh Vân lập tức dịu dàng.
Cố Gia Huy gật đầu, không có nói thêm gì nữa, Cố Cố là nơi mềm nhất trong lòng bọn họ.
Hứa Minh Tâm thu dọn hàng lý rồi xuống lầu, chú An nói: “Cô Kiều muốn chuyển ra ngoài à?”
“Vâng, cháu không ở đây, chú An phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú.”
“Ông chủ bảo tôi chăm sóc tốt cho cô.”
“Cháu cũng không còn là trẻ ba tuổi nữa, cháu sẽ chăm sóc mình thật tốt, cháu chỉ về trường ở mấy hôm thôi ạ. Đợi Cố Gia Huy về, nếu anh ấy cũng... cháu lại chuyển về.”
Nếu như Cố Gia Huy suy nghĩ giống cô, vậy thì cô cũng sẽ đáp lại nhiệt tình.
Chú An không khuyên được, ông ấy thông báo cho Cố Gia Huy, Cố Gia Huy không có ngăn cản.
Hứa Minh Tâm chuyển về ký túc xá, bạn cùng phòng thấy quay về thì như nhìn thấy động vật quý hiếm vậy.
Tam đường hội chuẩn, ngay cả người ở phòng ký túc bên cạnh cũng tới. “Thành thật khai báo, thật thà được khoan dung, rốt cuộc cậu và học trưởng Ngôn Hải có quan hệ gì?”