Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 272: Chương 272: Anh ấy thương tôi là đúng mà




Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời thê lương độc ác này, trái tim hung hăng run lên.

Cố Gia Huy cảm nhận được, anh giữ chặt người cô, anh nói: “Sao thế?”

“Không có gì.”

Cô cười cứng ngắc, bất cứ ai nghe thấy những lời độc ác tàn nhẫn này thì đều sẽ không thoải mái.

Cô biết, chắc chắn Hứa An Kỳ hận mình lắm.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô ta có cơ hội này.”

Giọng nói thản nhiên của Cố Gia Huy vang lên bên tai.

Lúc cô không nhìn thấy, sâu trong đôi mắt phương đó ẩn chứa lãnh ý tàn bạo.

Về đến nhà, Cố Gia Huy liền dặn Khương Tuấn, trực tiếp cho bệnh viện làm một tờ giấy chứng nhận giả, chứng minh Hứa An Kỳ thần kinh có vấn đề, đưa đến bệnh viện tâm thần, cả đời này cũng đừng mong được thả.

Người làm hại Hứa Minh Tâm, anh tuyệt đối không nhân nhượng.

Ba ngày sau Hứa Minh Tâm mới biết tin này, cô nghĩ hôm đó trông người vẫn bình thường, sao thần kinh lại có vấn đề rồi vậy.

Lẽ nào là đả kích quá nặng, không chịu đựng nổi?

Nghĩ nghĩ cũng phải, Hứa An Kỳ bỗng mất đi tất cả, nhà họ Cố và nhà họ Hứa hai nhà đều ghét nhau, người tâm cao khí ngạo như cô ta, sao mà chịu đựng được?

Lần này, cô không muốn đi thăm Hứa An Kỳ nữa, cô sợ mình xuất hiện, Hứa An Kỳ bị kích thích, cô ta mà tự sát thì không tốt rồi.

Ân oán của bọn họ cũng coi như chấm dứt.

Cô ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần, Bạch Thư Hân đã thăm mình, dặn dò cô mọi việc phải cẩn thận một chút.

Cho dù nhà họ Ngôn và Cố Gia Huy có lòng muốn bảo vệ cô, nhưng cũng có lúc ngoài tầm với.

Hứa Minh Tâm gật đầu, có cô ấy chơi với mình, vết thương trên người cô như sắp khỏi rồi vậy.

Thứ hai đã tới, Hứa Minh Tâm lại phải đi học rồi.

Ban ngày đi học, buổi tối về thầy dạy học.

Thầy vẫn là cái người dạy bù ở đợt nghỉ đông, năm nay hai mươi lăm tuổi, tuổi còn trẻ đã là giáo sư đại học, nghe nói là một thiên tài, từ nhỏ đi nhà trẻ đã bắt đầu liên tục nhảy lớp.

Cũng không nhận dạy ở đại học Kinh Đô, cô ta ở một trường cao đằng trong thành phố.

Nghe Khương Tuấn nói, lúc cô giáo xinh đẹp nhận lời mời, cô ta đã mang mấy chục giấy chứng nhận ra, lý lịch huy hoàng.

Hứa Minh Tâm nghĩ nếu sau này mình mà nhận chức, e là chỉ có thể mang một cái bằng tốt nghiệp đi thôi.

Bởi vì cô ta cởi nút thắt của bài quá giỏi, ban ngày đi học xong, tối về đã sáu bảy giờ rồi, cô gái xinh đẹp cũng muốn ở lại đến hơn chín giờ. Nếu cô mà không hiểu bài, cô giáo vẫn muốn tiếp tục giảng giải, biết cô làm được mới thôi.

Có thể nói là ngang với chịu trách nhiệm.

Hứa Minh Tâm nhìn cô giao nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, buổi tối về nhà một mình cũng không yên tâm, cô liền để cô ấy ở lại phòng khách, sáng hôm sau Cố Gia Huy đưa cô đi học, cũng có thể tiện đường đưa cô giáo đến trường của cô.

Như vậy, một công đôi việc.

Tối thứ ba, Hứa Minh Tâm lê thân mình mệt mỏi về nhà, cô còn muốn ăn một ít thịt viên của dì Lưu, rồi lại ăn một ít xoài của dì, nhưng không ngờ cô còn chưa ngồi xuống, cô giáo đã tới rồi.

Cô giáo họ Tiết, tên nghe rất hay, tên là Tiết Hoa.

Hứa Minh Tâm trông thấy cô ta lại đi về cùng với Cố Gia Huy, cô hơi bực mình.

“Sao anh lại đón cô giáo tới vậy? Không phải bảy giờ mới học à?”

“Tôi về lấy ít đồ, trên đường đi nhìn thấy cô giáo, cô ấy muốn tới dạy thêm cho em, tôi tiện đường liền cho cô ấy lên xe.”

Tiết Hoa nghe vậy, mỉm cười: “Chiều nay tôi không có tiết, tôi nghĩ giờ này chắc là em tan học rồi, nên tôi muốn tới sớm một chút.”

“Cô giáo, cũng không khỏi cũng có trách nhiệm quá rồi đấy nhỉ? Không sao, dù sao cũng là thu tiền theo giờ, cô dạy tôi một tiếng đồng hồ, cậu ba Cố lại trả thêm cho cô tiền lương của một giờ.”

Cô học bù, một tiếng đồng hồ là một ngàn tệ, mới đầu Hứa Minh Tâm không biết, sau này sau khi cô biết, cô suýt thì hộc máu.

Một ngàn tệ, trời ơi.

Học bù ba tiếng đồng hồ thì chính là ba ngàn tệ.

Cô làm thêm ở quán rượu, một tiếng đồng hồ mới được có mười mấy hai mấy tệ.

Qủa nhiên a, cô chính là sức lao động giá rẻ nhất mà!

Nhưng đúng là cô giáo này dạy tốt, cô ta nói gì cô cũng hiểu hết, ngoài ra cô còn không quên.

Dù sao thì cậu ba Cố cũng không xót tiền, cô cũng kệ luôn.

Cảm giác làm bà chủ nhà giàu đúng là rất sảng khoái, tối thiểu là nhìn thấy thứ mình thích thì không cần nhìn giá, trực tiếp thanh toán luôn.

Nhưng có thể là ánh mắt cô có hạn, chọn quần áo thường chọn quần áo giá rẻ nhất trong cửa hàng.

“Cậu ba Cố, anh về làm gì đấy?”

Cô quay đầu nhìn về phía Cố Gia Huy.

“Lấy một vài tài liệu, trên đường trông thấy một cửa hàng cũ trăm năm, họ bán bánh bao áp chảo. Rất đông người xếp hàng, tôi nghĩ chắc chắn là rất ngon, nên tôi đã mua một ít cho em, tôi nghĩ em sẽ rất thích.”

Cố Gia Huy lấy bánh bao áp chảo ra, bánh vẫn còn nóng hổi.

Hứa Minh Tâm lập tức thỏa mãn lắm lắm luôn, cô vội vàng thử một cái, bên ngoài xốp giòn, bên trong nhiều canh nhiều thịt, ăn một miếng thỏa mãn không chịu nổi.

“Vậy anh đã xếp hàng à?”

Hứa Minh Tâm vừa ăn vừa hỏi.

“Ừ.”

“Sao không bảo Khương Tuấn xếp hàng?”

“Bởi vì là mua cho em ăn, tôi không muốn cho người khác làm họ. Xếp hàng vì em, không phải là điều nên làm sao? Nhưng mà lúc tôi xếp hàng, bọn họ nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, này là tại sao?”

“Bởi vì anh mặc một bộ quần áo quá chính thức, Cố Gia Huy, sau này thời gian nghỉ ngơi anh có thể không cần mặc comle, chắc chắn trông sẽ trẻ ra rất nhiều tuổi!”

“Thật sao? Như vậy sẽ không trông có vẻ nhiều tuổi nữa à?”

Hứa Minh Tâm nghe vậy suýt thì phì cười, Cố Gia Huy bị mình đùa đến nỗi có bóng mờ tâm lý rồi à?

Thật ra, trông anh không có vẻ người lớn, đàn ông hai mươi tám sự nghiệp thành công, chín chắn chững chạc, là thời điểm có sức hút nhất.

Chỉ có điều anh làm cô giận, nên cô cố tình lấy tuổi tác ra nói, không ngờ nói vài lần, Cố Gia Huy cũng bắt đầu so đo rồi.

“Ừ ừ ừ, anh không mặc comle, chắc chắn trẻ lên mấy tuổi!”

“Tôi biết rồi, em ăn từ từ, nếu em vẫn còn thích thì gọi điện cho tôi, tối về tôi lại mua thêm cho em. Tôi còn đi đây, không ở nhà với em nữa.”

“Ừ ừ, anh mau đi làm đi.”

Cố Gia Huy lên lầu lấy tài liệu, sau khi xuống Hứa Minh Tâm rất là tự động chạy tới, thơm lên má anh một cái.

Trên miệng cô vẫn còn ít dầu, Cố Gia Huy cũng không chê, anh mỉm cười xoa đầu cô, lúc này mới đi ra khỏi nhà.

Hứa Minh Tâm đứng ở cửa, đưa mắt nhìn Cố Gia Huy biến mất không thấy nữa, sau đó cô cũng ăn lưng lửng bụng rồi, thế là cô thỏa mãn đóng cửa quay về.

“Cô giáo, tôi ăn xong rồi, lát nữa chúng ta học nhé.”

Tiết Hoa mỉm cười: “Anh Cố chiều em thật đấy.”

Cô ta đã ở đây lâu như vậy rồi, cũng hiểu quan hệ của bọn họ, cũng không có lộ ra bên ngoài nhiều, đoán chừng cũng là sợ thế lực của Cố Gia Huy.

“Tôi là vị hôn thê của anh ấy, anh ấy thương tôi không phải là chuyện nên làm sao?”

“Đúng vậy.”

Khóe môi Tiết Hoa hơi cứng lại, sau đó liền bắt đầu dạy cô học.

Hứa Minh Tâm tôn sư trọng đạo, đặc biệt kính trọng Tiết Hoa.

Giờ nghỉ, cô sợ Tiết Hoa đói và khát, cô toàn cung cấp đồ ăn ngon đồ uống ngon.

Lần này cô ta đến sớm, tám giờ là có thể đi về, nhưng Tiết Hoa băn khoăn, nói là mình đến sớm, chi phí của một tiếng đó cô ta không thể lấy, vẫn theo quy định cũ học bù đến khác sạn.

Chậc chậc, cô giáo a, nghề nghiệp thần thánh biết bao.

Một ngàn tệ đặt trước mặt, cũng yên lặng không động, đạo đức tốt biết bao.

Nếu mà là cô, cô tuyệt đối sẽ không khách khí, thiết một đồng cô cũng sẽ tranh luận theo lý.

Tiết Hoa tiếp tục dạy bổ túc cho cô, lúc tám rưỡi bên ngoài trời đã đổ mưa.

Cơn mưa đầu xuân vẫn rất lạnh.

Gió lạnh thổi vào từ ô cửa sổ, cô lạnh run.

Cô đi đóng cửa sổ, cô nói: “Bên ngoài, trời mưa rồi, tối nay cô đừng về nữa.”

“Thế à, vậy tôi không về nữa.” Tiết Hoa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.