Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 47: Chương 47: Anh đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi




Lúc này, Hứa Minh Tâm mới nhận ra là Cố Gia Huy vẫn chưa đi!

“Anh làm gì vậy? Em đang hỏi bài học trưởng mà! Anh đóng màn hình bất ngờ như vậy, rất bất lịch sự đấy!”

“Bài nào, trong nhà có đại thần không nhờ dạy, phải tìm người khác à?”

Khuôn mặt Cố Gia Huy vừa xấu vừa khó coi, còn âm u nữa.

Hứa Minh Tâm cũng không phải cô ngốc, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, không nhịn được nói với giọng nghi hoặc: “Cậu ba Cố... chắc không phải anh... ghen đấy chứ?”

“Anh cần ghen với một tên nhóc miệng còn hôi sữa sao?”

Cố Gia Huy cười nhạt, nhưng trong lòng lại hung tợn nói.

Đúng thế, anh ghen đấy, thằng nhóc khốn nạn đó, lại dám đưa cô vợ nhỏ của anh về nhà! To gan thật đấy!

Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Minh Tâm reo lên.

Cô vội vàng nghe máy.

“Sao lại ngắt cuộc gọi video vậy?”

“Cô ấy phải đi ngủ rồi, anh đừng làm phiền cô ấy nữa.”

Cố Gia Huy cầm lấy điện thoại, bực mình nói.

Hứa Minh Tâm bất đắc dĩ nhìn anh.

Còn nói không giận?

Đã giận thành cái mặt này rồi?

Ngôn Hải chợt nghe thấy giọng nam xa lạ, trong lòng lộp bộp một chút, đột nhiên nhớ tới Hứa Minh Tâm nói là đi nhà họ hàng.

Thế người đang nhận điện thoại kia chắc là họ hàng của cô ấy rồi.

Đàn ông ư?

Là anh hay là chú, nghe thanh sắc điềm tĩnh, chắc đối phương lớn tuổi hơn mình nhiều.

Ngôn Hải do dự một hồi: “Chào chú, cháu là học trưởng của Minh Tâm, nếu mà Minh Tâm ngủ rồi, thì cháu không làm phiền nữa, chú bảo em ấy nhớ làm bài tập, ngày mai phải nộp ạ.”

Hứa Minh Tâm ở gần, nghe thấy một câu chú kia, suýt thì cười ra tiếng.

Vẻ mặt của Cố Gia Huy đã trở nên u ám, cô sợ anh tức giận nên nhanh chóng cầm lấy điện thoại, cô nói: “Em biết rồi, học trưởng cũng ngủ sớm ạ, bye bye.”

Dứt lời, cô cúp điện thoại xong cười nghiêng ngả.

“Chú á? Ha ha, cậu ba Cố... anh là chú em, hay là anh đừng làm vị hôn phu của em nữa, là chú em cũng được đấy, lớn hơn em mười tuổi, rất phù hợp!”

Hứa Minh Tâm cười đến nỗi không đứng thẳng người được, Cố Gia Huy cũng bị đả kích.

Cô gái nhỏ càng ngàng càng to gan, thế mà lại dám lấy tuổi của anh ra nói đùa.

Anh tiến lên ôm cô vào trong lòng, đặt ở trên đùi, sau đó vén váy ngủ của cô lên, lộ ra quần lót hình con mèo bên trong.

Anh nhìn thấy thì cổ họng căng thẳng, đồng tử hơi co rút lại, nhưng vẫn có thể kiềm chế được.

Anh không khách khí tét lên cái mông trắng nõn mềm mềm của cô, trong nháy mắt đã xuất hiện một dấu tay rõ ràng.

“Đau!”

Hứa Minh Tâm đau đến kêu ra tiếng, liên tục xin tha: “Chú, tôi biết sai rồi, chú đừng đánh nữa.”

“Chú ư?”

Cố Gia Huy nhíu mày, giọng nói cao lên, mang theo sự bực mình nồng đậm.

“Tôi sai rồi, cậu ba Cố, anh đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi....”

Hứa Minh Tâm liên tục xin tha, cô cảm giác mông mình sắp phế rồi!

Cố Gia Huy nghe thấy giọng nói đáng thương của cô, không nhịn được mềm lòng, lực tay cũng càng ngày càng nhẹ.

Hứa Minh Tâm biết anh không nỡ đánh cô, trong lòng không khỏi mừng thầm, tiếp tục nhu thuận nói.

“Cậu ba Cố, anh tốt bụng tha cho tôi đi! Lát nữa tôi còn phải làm bài tập, ngày mai bài chuyên ngành nhiều lắm, kinh tế học của tôi còn chưa làm, đề thuế suất còn không biết làm.”

Cố Gia Huy cũng không nỡ đánh tiếp, cái mông cô xúc cảm quá tốt, rất đàn hồi, lại làm anh hơi lưu luyến quên lối về.

Năm nay Hứa Minh Tâm mới mười tám tuổi, không khác gì so với cô gái nhỏ, còn cần người cưng chiều.

Mỗi lần trong đầu anh động tà niệm, anh đều cảm thấy mình như cầm thú vậy.

“Chết tiệt!” Đứng lên, anh muốn xem xem là bài gì, có thể dày vò cái đầu như quả dưa nhỏ của em thành ra như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.