Hôm nay có sự giúp đỡ của Cố Yên, cho nên bữa cơm được nấu đặc biệt nhanh.
Cố Yên chuẩn bị bê nồi canh lên bàn, nhưng lại bị Lệ Nghiêm ngăn lại.
“Cái này nóng, em lấy bát đũa ra là được rồi.”
“Thế giao cho anh đấy.”
Bạch Thư Hân xuất hiện ở cửa, nói: “Có gì cần em giúp không?”
“Không cần nữa, em ngồi xuống đi, có anh và Yên Yên làm là được rồi.”
Lệ Nghiêm mỉm cười nói, hai mắt tràn ngập cưng chiều nhìn cô ấy.
Ánh mắt của Bạch Thư Hân nhoáng cái trở nên u ám, cô ấy biết trong mắt Lệ Nghiêm, mình mãi mãi cũng là đứa trẻ chưa lớn, mãi mãi là em gái, chứ không phải người đứng bên cạnh anh ta, có thể kề vai tiến bước với anh ta.
Lệ Nghiêm múc một bát canh cho Bạch Thư Hân trước, để cô ấy uống nhân lúc còn nóng, anh ta cũng không cho Cố Yên bận nữa, bảo cô ấy ngồi xuống trước.
Đồ ăn được bưng lên bàn, Cố Yên vô thức đứng dậy xới cơm cho anh ta.
Lệ Nghiêm cũng không ngăn cản.
Bọn họ đã hình thành sự ăn ý, chỉ cần ở chung một chỗ, thì sẽ hình thành một khí tràng vô hình, đó không phải là cái mà người bình thường có thể đánh vỡ.
“Thư Hân, em ăn nhiều một chút.”
“Anh, viết thương của em đã lành hòm hòm rồi, chiều nay em định đến công ty báo cáo. Anh cũng không cần ở chỗ em nữa đâu, dù sao chỗ này của em cũng là nhà trọ đơn, em là con gái, anh là ông lớn, cứ ở đây mãi thì không thích hợp.”
“Vừa nãy em gọi anh là gì?”
Lệ Nghiêm có hơi kích động nói, anh ta nắm chặt cổ tay của cô ấy.
Bạch Thư Hân hít thở sâu một hơi, kìm chế chua sót nơi cổ họng, nói: “Anh à... anh vốn là anh trai của em mà.”
“Đúng, em có thể nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi. Những món này toàn là món mà em thích ăn, nhân lúc còn nóng ăn đi. Nếu em không muốn bị anh quấy rầy, buổi chiều anh sẽ về, nếu em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.”
Cô ấy dùng hết sức bình sinh, bật ra chữ này.
Cô ấy rất muốn giống như hồi nhỏ, điêu ngoa tùy hứng.
Nhưng cô ấy biết hồi nhỏ mình đã sai, bây giờ cô ấy cũng không thể phạm sai lầm nữa.
Cố Yên ngồi ở đối diện, quan sát nét mặt của Bạch Thư Hân, cô ấy cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Tình cảm giữa hai anh em bọn họ, sao cảm giác là lạ, cho người ta cảm giác rất không thoải mái.
Ăn cơm xong, Cố Yên chuẩn bị thu dọn bát đũa, nhưng lại bị Bạch Thư Hân giành trước.
“Tôi làm cho, chị Yên Yên, dù sao chị cũng là khách mà.”
“Yên Yên, em để xuống đi, hiếm khi con bé thu dọn giúp anh.”
Lệ Nghiêm cũng nói theo.
Sau đó, Bạch Thư Hân liền chui vào phòng bếp với Lệ Nghiêm.
“Để xuống đi, những cái này không cần em làm, em đi nói chuyện với Yên Yên đi.”
“Anh... anh thích Cố Yên à?”
“Anh không biết, anh vẫn nói câu đó, nếu như anh cần một người bầu bạn, cô ấy là người phù hợp nhất với anh, không phải sao?”
Anh ta hỏi ngược lại.
Bạch Thư Hân không có lời nào để phản bác.
“Ừ, đúng là rất phù hợp.”
Cô ấy phun ra một ngụm trọc khí, rửa sạch lau khô tay rồi đi ra ngoài.
Cố Yên đang thu dọn đồ đạc của Lệ Nghiêm, cô ấy liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nguyên do là bởi vì quá quen thuộc.
“Chúng ta... có thể nói chuyện không?”
“Được.”
“Không biết anh tôi có từng kể với cô không, thực ra hồi anh ấy lên cấp ba, có dẫn một bạn nữ về nhà làm khách. Bởi vì hôm đó trời mưa, cô gái đó không có ô, cũng không có tiền. Vừa khéo xe trong nhà đi đón anh trai, anh trai liền đưa cô ta về.”
“Anh ấy chưa kể bao giờ.”
“Đó là lần đầu tiên anh tôi dẫn con gái về nhà, tôi không biết là anh ấy thích cô gái đó, hay chỉ đơn thuần là thấy cô ta đáng thương. Lúc ăn cơm, tôi rất cực đoạn, đột nhiên lòi ra một người ngoài, tôi cảnh giác như con mèo bị giẫm phải đuôi.”
“Tôi bảo cô ta đi ra khỏi nhà tôi, bảo cô ta không nên phá hỏng bữa cơm của nhà chúng tôi. Bố tôi nổi giận, giáo dục tôi, tôi thấy tủi thân nên liền xông ra khỏi nhà.”
“Bên ngoài vẫn còn mưa to, tôi cứ thế xông bừa xông bãi đi, là anh trai đuổi theo tôi.”
“Kết quả... anh ấy đã bị tai nạn xe ở giữa đường, chân của anh ấy bị thương, để lại tật. Thành tích của anh ấy có thể ghi danh vào trường quân đội tốt nhất, nhưng lại vì lý do thân thể mà phải từ bỏ.”
“Tôi mãi mãi không quên được ánh mắt của bố tôi lúc đó, rất thương xót, ông ấy đã đặt quá nhiều kỳ vọng lên người anh trai. Anh trai chưa bao giờ sống vì chính bản thân mình, anh ấy luôn luôn sống theo ý của bố. Sau này, anh ấy đã học y, còn bố mẹ cũng xảy ra tai nạn bất ngờ.”
“Tôi trở nên cực đoan, rất bài xích anh ấy. Anh ấy đưa tôi đi kiểm tra, tôi đây là bệnh tâm lý. Mấy năm nay, anh ấy vẫn chưa tìm là sợ tôi không đồng ý. Tôi sợ anh ấy rời khỏi tôi, tôi không muốn trở thành cô nhi.”
Bạch Thư Hân hít thở sâu một hơi, nói ra chuyện cũ, áp lực dành cho cô ấy cũng rất lớn.
Nhìn thẳng vào sai lầm của mình, giống như đang lấy dao khoét vào lòng.
Cô ấy không dám nói ra tình cảm quái dị của mình, đành phải quy về bệnh tâm lý.
“Nhưng bây giờ tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cô và anh tôi đúng là trời sinh một đôi, tôi nên thành toàn cho hai người.”
“Anh cô chưa bao giờ kể những chuyện này với tôi, anh ấy nói với tôi toàn là cô rất ưu tú, rất xinh đẹp, từ nhỏ tới lớn có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Cô cũng trượng nghĩa, thích bênh vực kẻ yếu, lúc nào anh ấy cũng lo cô bị người ta bắt nạt.
Cố Yên quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp, trái tim khẽ run lên.
Anh ta là một người không giỏi ăn nói, hôm nay nếu Bạch Thư Hân không nói ra những lời này, e là cả đời cô ấy cũng sẽ không biết.
Cô ấy chưa từng nghe thấy một câu không tốt nào liên quan đến Bạch Thư Hân mà phát ra từ miệng Lệ Nghiêm, nhưng thấy anh ta đã cưng chiều em gái đến trình độ gì.
“Tôi rất may mắn vì anh ấy đã học y, cho nên tôi không trách cô tí nào. Tôi và anh cô là bạn học cùng đại học, nhưng tôi không học y học, cho nên tôi đã từ bỏ chuyên ngành, chuyển sang học y. Sau này bám theo anh ấy, thi được vào trường quân y. Cho nên, tôi cũng phải cảm ơn cô, đã thành toàn cho tôi.”
Lời này của Cố Yên giống như trát muối vào miệng vết thương của cô ấy.
Cô ấy cũng không biết, là một tay mình thúc đẩy hai người này đi đến thành công, tạo cơ hội cho bọn họ ở cùng một chỗ.
Cô ấy muốn khóc, nhưng yết hầu tắc nghẽn, một câu cũng không nói ra được.
“Được rồi, những gì nên thì cũng đã nói rồi, hy vọng cô hãy chăm sóc tốt cho anh tôi.”
“Tôi sẽ làm thế, tôi sẽ chăm sóc anh ấy cả đời.”
Rất nhanh, Lệ Nghiêm đã xử lý xong phòng bếp, nhìn thấy Cố Yên đã thu dọn xong đồ đạc của anh ta, anh ta dịu dàng nhìn cô ấy.
Cho tới nay, Cố Yên hiểu suy nghĩ của anh ta nhất, thậm chí còn hiểu anh ta hơn bản thân anh ta.
“Thư Hân, thế anh về đây.”
“Ừ, anh về đi, rảnh thì có thể tới thăm em, bây giờ em không có bài xích anh như thế nữa, có khả năng là vì chị Yên Yên, có người nhận cái tên quái thai anh, em vui lắm đó. Anh không biết, anh đi siêu thị một chuyến mà làm khó người ta thế nào đâu, cứ phải nghiên cứu ra con heo đó đã chết được mấy ngày.”
Bạch Thư Hân làm ra vẻ thoải mái rồi nói.
“Con nhóc thối, anh là vì tốt cho em, sợ em ăn phải đồ không tốt, ăn hỏng bụng.”
“Cũng chỉ có chị Yên Yên chịu được anh đấy.”
“Cũng đúng.”
Lệ Nghiêm ngoái đầu lại nhìn Cố Yên, hai người nhìn nhau rồi cười.
Cố Yên ra trước, Lệ Nghiêm không nhịn được dặn dò phòng trộm.
Không ngờ anh ta còn chưa nói hết câu, Bạch Thư Hân bất ngờ vọt tới, ôm chặt mình.
Lệ Nghiêm hơi kinh hãi, thân hình cao lớn cũng cứng đờ ngay tại chỗ. Bàn tay to của anh ta luống cuống, không biết nên để ở chỗ nào, cuối cùng nhẹ nhàng đặt ở sau lưng cô ấy, vỗ nhè nhẹ.