Cô thay chiếc váy cưới một cách thật cẩn thận, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Hai mắt Cố Yên sáng ngời, lúc đầu cô ấy còn nghĩ là dáng người quá gầy của cô sẽ không đỡ được chiếc váy, nhưng giờ xem thì chẳng có một tí áp lực nào.
“Đi lấy một đôi giày cao gót cho cô ấy.”
Nhân viên cửa hàng làm theo.
Hứa Minh Tâm đi giày cao gót vào, cô vốn cao hơn một mét sáu, đi giày cao gót vào thì trông có vài phần khí tràng rồi.
Cô rất gầy, trên người chẳng có một tí sẹo lồi nào, nhưng mà nhìn thì không phải kiểu gầy như que củi.
Trông cô rất có cảm giác có thịt, mềm mại núc ních.
Thoạt nhìn thì gầy teo, sờ vào thì thịt thịt, chính là nói cô.
Vai gầy, kiểu dáng cúp ngực.
Thế nhưng chen vào thì cũng có vài phần độ cong, có vẻ khả quan hơn nhiều.
Cố Yên kéo cô tới trước gương, rồi nói: “Nhìn đi, nếu mà làm tóc, trang điểm vào thì xinh đẹp luôn. Mắt nhìn của anh tôi được thật đấy, tìm được thiếu nữ xinh đẹp, sau này giá trị nhan sắc của con cái chắc chắn rất cao!”
“Phải không? Cô đang trêu tôi à?”
“Ngày nào cô cũng nhìn cô thì tất nhiên là không cảm nhận được rồi. Cô xinh hơn Hứa An Kỳ nhiều, cũng không biết Hứa Văn Mạnh mắt mù kiểu gì lại muốn dựa vào Hứa An Kỳ để phát tài, dựa vào cô mới đúng! Có phải kiếp trước cô đã nợ tiền của anh tôi không, nên kiếp này mới xui xẻo gặp phải anh ấy?”
“Anh cô mà nghe thấy thì sẽ đánh mông cô!”
“Xuỵt, cô không được nói cho anh tôi biết đâu đấy, bí mật!” Cố Yên khẩn trương nói: “Đúng rồi, cô mau chụp ảnh đi!”
“Không mua thì không được chụp, đây là quy định.”
“Tôi mua rồi.”
“Lúc nào?”
“Bây giờ.”
Cố Yên hành động nhanh khiếp luôn, cô ấy rút luôn thẻ ra rồi thanh toán, Hứa Minh Tâm cũng không ngăn được.
Cố Yên và cô chụp hai tấm ảnh, sau đó gửi cho Cố Gia Huy, sau khi gửi xong thì tắt máy, tiện thể cũng tắt luôn điện thoại của Hứa Minh Tâm.
“Đây là làm gì vậy?”
“Chờ người ta mời ăn cơm!”
Cố Yên ngồi trên sô pha, trao đổi về nhẫn xem là mua nhẫn kim cương nữ sĩ hay là nhẫn đôi.
“Mua cả hai là được mà, ngón áp út cũng đeo.”
“Thông minh!”
“Trở về tôi phải đi xem nhẫn cùng với Lệ Nghiêm, tôi phải dựa vào cái này rồi khóa anh ấy lại luôn!”
“Cô và bác sĩ Lệ mua nhẫn, tôi không phản đối, khi nào thì tôi có thể cởi chiếc váy cưới này ra, chẳng phải đã mua xong rồi sao?”
“Đợi chút đã, không nhớ nữa.”
Cô ấy nở nụ cười bí hiểm.”
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên tiếng ô tô gầm rú.
Cố Yên nhìn ra bên ngoài, cô ấy chọc vào cánh tay Hứa Minh Tâm: “Nhìn kìa, chú rể của cô tới rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi nghi hoặc, cô nhìn sang thì thấy Cố Gia Huy đang đi vội vội vàng vàng tới đây.
Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Minh Tâm mặc váy cưới, trái tim tựa như ngừng lại trong nháy mắt.
Đây có phải là vị hôn thê chưa trưởng thành của anh không vậy?
Anh vẫn luôn nghĩ rằng Hứa Minh Tâm chưa hoàn toàn trổ mã, sự gian khổ của anh vẫn không lớn lắm.
Nhưng giờ xem ra, cô đã trổ mã xinh đẹp đến mức này tự lúc nào không hay.
Cô giống như nụ hoa chưa nở, nay sớm đã nở thành một đóa hoa sơn chi.
Vẻ đẹp của cô, không phải kiểu như bông hoa rực rỡ chói mắt, vẻ đẹp của cô rất là thanh nhã, sẽ không thu hút ánh nhìn của bạn ngay từ lần đầu, nhưng lại sẽ không để bạn hoàn toàn coi nhẹ.
Vẻ đẹp của cô, đã chống lại cân nhắc rồi!
Hứa Minh Tâm thấy anh tới, cô rất ngạc nhiên, Cố Yên chắc chắn, anh nhìn thấy ảnh chụp thì sẽ tới sao?
Anh cũng rất mong chờ, đúng không?
Trái tim cô bắt đầu đập nhanh, giống như nai con chạy loạn.
“Sao anh lại tới đây?”
Cố Gia Huy không trả lời, mà đi thẳng đến gần cô.
Ánh mắt anh nóng rực rơi trên người cô, anh nhìn đến nỗi làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Tôi... tôi mặc như thế này, kỳ quái lắm đúng không? Tôi cũng nghĩ vậy, tôi đi thay...”
Hứa Minh Tâm quay người định đi đến phòng thay đồ, nhưng không ngờ cô vừa quay người, Cố Gia Huy đã nắm chặt lấy tay cô, sau đó kéo cô về.
Cô đụng vào lồng ngực anh, anh thì ôm cô thật chặt.
“Không kỳ quái, rất đẹp, chẳng qua là tôi vẫn chưa phản ứng kịp mà thôi.”
“Hì hì, anh tôi đã bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu óc rồi đấy! Hai người từ từ dây dưa, tôi đi thay quần áo, tôi lên xe đợi cô, tôi đã phải lừa anh tôi một chút, đây là công lao của tôi. Nếu không, anh ấy vẫn phải khổ sở đợi thêm một năm rưỡi nữa, mới có thể nhìn thấy cô mặc áo cưới!”
Cố Yên rất là thức thời rời khỏi đây, cô ấy cũng đuổi nhân viên cửa hàng đi, cho bọn họ có đủ không gian.
Hứa Minh Tâm bị anh ôm đến nỗi hơi ngại ngùng, cô nói: “Tôi cũng đi thay quần áo đây, tôi cũng không có kết hôn.”
“Tôi vẫn chưa xem đủ, trước tiên đừng thay.”
Cố Gia Huy buông cô ra, sau đó đánh giá tỉ mỉ.
Anh cũng không thể lừa mình dối người, nói cô nhóc này chưa trưởng thành nữa, người khác chưa chắc đã nhận ra vẻ đẹp của cô.
Rõ ràng, trong nụ cười của cô cũng mang theo ánh sáng.
“Có xinh không?”
Hứa Minh Tâm có hơi căng thẳng, cô hỏi.
“Rất xinh, em là cô dâu xinh đẹp nhất, và cũng là của tôi.”
Cố Gia Huy nhếch môi cười nói, anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Tay của Hứa Minh Tâm, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay.
“Cho tôi đi thay ra đi, đợi đến khi tôi gả cho anh, tôi lại mặc cho anh xem được không nào?”
“Cũng đành phải vậy thôi.”
Hứa Minh Tâm xách làn váy quay người đi được vài bước, sau đó nghĩ tới cái gì cô lại quay lại.
Cô bật camera lên, chụp một bức ảnh với Cố Gia Huy bằng camera trước.
Cô mỉm cười nói: “Anh xem, đây coi như là tấm ảnh cưới đầu tiên của chúng ta nhé, rất xứng đôi đó!”
“Ừ, rất đẹp.”
Độ cong nơi khóe môi Cố Gia Huy giơ lên, trên gương mặt không giấu nổi vẻ hạnh phúc.
Trên gương mặt, toàn bộ là cưng chiều.
Lúc này Hứa Minh Tâm mới hài lòng đi thay quần áo, nhưng ngại ngùng là, cô kéo khóa kéo được một nửa thì bị kẹt rồi.
Cô nhô đầu ra, cô vốn định bảo nhân viên cửa hàng làm, nhưng vừa nãy người đã bị Cố Yên đuổi ra rồi.
“Sao vậy?”
Cố Gia Huy đi tới.
“Khóa kéo của tôi bị kẹt rồi, anh kéo giúp tôi đi, tôi không tìm được ai nữa.”
Sau đó, cô kéo Cố Gia Huy vào trong phòng thay đồ.
Không gian trong phòng thay đồ vốn rất rộng, nhưng đột nhiên chen thêm Cố Gia Huy vào, không gian lập tức trở nên nhỏ hẹp.
Con người anh là người có tính xâm lược, cô có cảm giác không khí trong lành trên đỉnh đầu không đủ nữa rồi.
Cô không kìm được muốn thẳng người, cô nói: “Cậu ba Cố, không khí bên trên dễ ngửi không?”
Cố Gia Huy bật cười, anh ôm cô ngồi trên ghế dài, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, anh nói: “Dễ ngửi không?”
“Người cao, đúng là dễ ngửi.”
Hứa Minh Tâm mỉm cười nói.
Có người có thể trẻ con cùng cô, rất tốt.
Cô ngoan ngoãn quay người đi, Cố Gia Huy kéo khóa giúp cô.
Bàn tay lạnh ngắt chạm vào da thịt ấm áp của cô, anh có thể cảm nhận được rõ ràng là cơ thể yêu kiều của cô run rẩy, lạnh đến nỗi rụt cổ lại.
Anh nhếch môi cười, chẳng bao lâu đã kéo khóa đến dưới đáy.
Cái khóa này chạy thẳng đến vị trí của đuôi xương sống, lúc kéo xuống, toàn bộ tấm lưng xinh đẹp đều hiện ra trước mặt anh.
Anh cảm giác bụng mình có đoàn lửa đang chạy loạn, sắp dồn anh sụp đổ rồi.
Hứa Minh Tâm cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực đó, cô không khỏi giật mình, vội vàng quay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau...
Bầu không khí cũng yên lặng hơn. Hứa Minh Tâm cười hì hì, không nhịn được nói: “Cậu ba Cố, anh sẽ nghẹn hỏng à?”