“Đi ăn mà cũng bị làm phiền, chúng ta đổi chỗ khác.”
Anh lạnh lùng nói rồi lái xe đưa cô đi đến một cửa hàng bánh ngọt khác.
Cô vẫn còn suy nghĩ đôi chút về chuyện xảy ra lúc nãy, nhìn anh đang bước vào, cô vô thức nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Biết cô đang lo lắng anh sẽ rơi vào tình huống tương tự như lúc nãy, trong lòng anh chợt cảm thấy ấm áp.
“Lo lắng cho tôi à?”
Anh nhướn mày, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Nụ cười của anh khiến cho nửa khuôn mặt đáng sợ kia cũng dịu đi, gương mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Nếu mặt anh không bị biến dạng thì anh chắc chắn sẽ sở hữu khuôn mặt đẹp trai có một không hai trên thế giới, khiến vô số người ngưỡng mộ.
Cô đỏ mặt, có chút ngại ngùng.
Cô không lo lắng cho anh, nhưng vì đã xác định mình là vợ sắp cưới của anh, nên cô đứng ra bảo vệ anh là điều đương nhiên. Hơn nữa họ còn bàn tán về khiếm khuyết trên cơ thể anh, cô làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn anh bị người ta ức hiếp như thế được chứ!
Cô cong môi, vênh mặt lên nói: “Ai thèm lo lắng cho anh! Chẳng qua tôi không thể chịu nổi tính cách của đứa bé đó. Cũng không phải tôi đang giúp anh, tôi đang giúp chính mình mà thôi. Nói anh không tốt, cũng chính là đang nói tôi không tốt, dù gì chúng ta cũng là… vợ chồng sắp cưới mà.”
Anh biết cô hay xấu hổ, đành gật đầu thừa nhận, cũng không muốn làm khó cô nữa.
Anh nắm chặt tay cô: “Vào đi, đây là cửa hàng do nhà họ Cố đầu tư.”
Cô nghe anh nói xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy đau lòng.
Anh giống như một con ma cà rồng luôn chìm trong bóng tối, khó khăn lắm mới xuất hiện ngoài ánh sáng, nếu lại phải nghe những lời đồn thổi ác ý kia có lẽ nó sẽ bóp chết đi niềm tin trong anh.
Ngay cả khi anh sinh ra trong gia đình họ Cố giàu có như thế, cũng không có cách nào có thể làm lành lại vết thương trên mặt anh.
Thật ra… chắc anh cũng cảm thấy cô đơn lắm.
Cô bước theo sau, nhìn bóng lưng của anh, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót vô cùng.
Cô muốn bảo vệ anh, ai dám ức hiếp chồng tương lai của cô, cô chắc chắn sẽ không khách khí với người đó!
“Đúng rồi, nếu như hôm nay mấy người đó vẫn hung hăng uy hiếp thì em định làm gì?”
Anh đi phía trước cô thản nhiên hỏi.
Cô khẽ nhíu mày, không do dự nói: “Thế thì tôi sẽ đánh nhau với họ một trận!”
“Em có thể đánh thắng họ sao?”
“Cho dù không đánh lại họ thì tôi nhất định vẫn phải đánh! Tôi không thể giương mắt đứng nhìn người khác bắt nạt anh như thế được. Yên tâm đi, Hứa Minh Tâm tôi luôn là một người rất trượng nghĩa, tôi nhất định sẽ không vô tâm bỏ anh lại một mình đâu!”
Cô nói chắc nịch, còn định bước lên vỗ vỗ vai anh như để khẳng định nghĩa khí của mình.
Không ngờ anh đang đi trước bỗng nhiên đứng lại, nên cô không kịp dừng bước mà va vào người anh.
Đụng phải anh khiến mũi cô đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
“Anh… tự nhiên anh dừng lại làm gì?”
“Được, nếu ngày nào đó em dám bỏ rơi tôi, tôi nhất định sẽ chặt chân em.”1
Anh thản nhiên nói, nếu để ý kỹ sẽ thấy đáy mắt anh ẩn chứa một nét cười đầy ma mị.
Mặc dù lời nói lạnh lùng, nhưng… trong lòng anh đang ngập tràn ấm áp.
Nghe những lời này trong lòng cô thầm muốn chửi tên Cố Gia Huy này một trận.
Cô nghĩa khí như thế, mà anh còn đe dọa sẽ chặt chân cô.
Cô có phải là chó đâu mà muốn chặt là chặt.
Những lời đồn đại về sự xấu xa của anh quả thực không sai chút nào.
Hôm nay anh mời cô, cô cũng không khách sáo nữa, dù gì thì anh cũng đang mặc trên người bộ đồ trị giá mấy triệu nhân dân tệ! Cô phải “mở rộng” chiếc bụng của mình, ăn cho đến khi không bước nổi nữa mới cảm thấy hài lòng.
Anh định đưa cô trở về trường, nhưng cô sợ chiếc xe sang trọng bắt mắt này sẽ thu hút sự chú ý nên cô xuống xe từ chỗ đèn giao thông cách đó một đoạn.
Không ngờ tên biến thái Cố Gia Huy này lại muốn trêu đùa cô.
“Hôn một cái rồi hãy xuống xe.”
“Cái gì?” Mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
Cô đang ngồi ở ghế phụ, vừa khéo nhìn thấy một nửa khuôn mặt tuấn tú của anh.
Nếu không nhìn nửa khuôn mặt bên kia, thì với vẻ đẹp này chắc chắn anh sẽ làm không ít các cô gái điên đảo.
Cô thực sự… không thể ngừng nuốt nước bọt khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đó.