Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1052: Chương 1052




“Cô ta quay về sớm, London xảy ra chuyện lớn như vậy thì cô ta không thể không biết được. Kettering nắm giữ hơn nửa mạch máu kinh tế của London, chắc chắn tin tức có người khai thác thị trường đã được lan truyền tới tai, có điều Lucia không biết rằng người đó là em mà thôi. Chị đoán… Chắc chắn cô ta đã biết rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chắc chắn cô ta sẽ tìm tới em rất nhanh thôi!” Ôn Thanh Vân vội vàng nói.

Cố Gia Huy nghe vậy thì híp mắt lại thật chặt, bàn tay bật1 giác nắm chặt lấy điện thoại di động, ánh mất rét lạnh.

Anh có thể đoán được mình sẽ gặp mặt Lucia một lần nữa nhưng không hề mong rằng đó sẽ là bây giờ.

Anh không muốn để cho Hứa Minh Tâm dáng vẻ thảm hại của mình ngày trước, khi đó anh vẫn chưa phải là chủ ba nhà họ Cố, cũng không có tập đoàn J.C, thứ duy nhất anh có chính là cái mạng.

Anh và anh hai lang thang lưu lạc ở nơi này, tuy là tốt hơn nhiều so với những sinh viên nghèo, ít nhất thì Cổ Chí Thanh cũng không cắt hết tiền tiêu của bọn họ nhưng số vốn để đầu tư và phát triển là do bọn họ tự nghĩ cách kiếm về.

Cổ Triệt hoàn toàn không thể cho bọn họ quá nhiều tiền để có thể dư dả, nếu bọn họ hỏi một số tài sản của Cổ Chí Thanh thì Cổ Triệt sẽ để ý tới, bọn họ cũng không có ngày nào tốt lành.

Cổ Triệt sẽ không làm gì nguy hại đến tính mạng họ nhưng bị thương hoặc là liệt nửa người gì đó thì anh ta vẫn dám.

Thế nên cả anh và anh hai đều cực kì cẩn thận, cố gắng dốc sức làm mới có ngày hôm nay rực rỡ thế này.

Hứa Minh Tâm không cần biết quá khứ của anh, cô chỉ cần ở bên anh và tận hưởng tương lai của hai người là đủ. “Tôi biết rồi, tôi sẽ tự giải quyết.”

“Đừng tiêu cực quá, Lucia là dạng người thế nào thì chị nghĩ cậu là người biết rõ hơn chị nhiều.”

“Vâng, cảm ơn.

Cuộc gọi đã tắt, Hứa Minh Tâm nhận ra sự sắc bén và tàn nhan trên gương mặt anh, có lẽ là không phải tin tốt gì.

Cô lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Chuyện làm ăn thôi không có gì đâu. Minh Tâm, đột nhiên anh nhớ ra hôm nay anh còn phải đi xã giao, dẫn em theo thì không tiện lắm, em ở trong phòng làm việc một mình cũng chán nên em ở nhà chờ anh về đi.”

“Không sao cả, một mình em ngồi xem tạp chí cũng được. “Anh sẽ băn khoăn đấy, anh bảo Khương

Khương Tuấn đưa em quay trở về còn anh thì bắt xe đến công ty. “Thế… Cũng được.

Cô không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng được Khương Tuấn đưa về.

Anh đến công ty con, lễ tân lập tức nói: “Thưa tổng giám đốc Huy, trên lầu có cô ba nhà Kettering nói đến đây chúc mừng ngài.”

“Tôi biết rồi, lùi lại những lịch trình vào chiều nay, đừng cho bất kì một người nào lên đó làm phiền chúng tôi.”

“Dạ thưa tổng giám đốc.

Cố Gia Huy đi lên cầu thang, người đã được dẫn lên phòng nghỉ.

Anh đẩy cửa bước vào và trông thấy một bóng lưng hết sức quen thuộc.

Chiếc váy dài màu đen ôm lấy cơ thể mềm mại nhỏ nhắn, tổng thể trông cực kì cao quý và bí ẩn, cũng… Khiến cho con người ta cảm nhận được sự nguy hiểm.

Cô ta đang xem bức tranh trên tường, sau khi nghe thấy tiếng giày da bước đi trên sàn thì biết là anh đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.