Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1078: Chương 1078




Cảm giác này… Rất tệ. “Chờ cô ấy tỉnh lại rồi anh sẽ đưa cô ấy về, anh không gặp cô ấy nữa, tất cả mọi thứ đều giao cho Khương Tuấn xử lý, em có thể an tâm được chưa?”

Giọng anh cực kì dịu dàng, dần dần an ủi trái tim yếu ớt của Hứa Minh Tâm.

Cô chưa bao giờ có cảm giác thế này, như một con mèo thấy có người bước vào trong lãnh địa của mình, bộ lông của nó dựng đứng hết cả lên.

Anh ôm cô vào lòng. “Anh sẽ là chú ba Cổ của một mình em, chúng ta không thể chia tay nhau được.”

“Thật vậy không?”

“Cô bé ngốc nghếch này, em có cần anh moi tim mình ra cho em xem rốt cuộc anh thật lòng anh giả dối không? Đi nào, chúng ta về nhà.”

Anh ôm cô từ ghế dậy, động tác ấy cần cận như thế, sợ cô đụng vào đâu đó hoặc là ngã xuống.

Cô cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, bên tại vẫn vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ khiến cô chợt yên tâm.

Cô thở hắt ra một hơi thật mạnh để ngăn cản mình suy nghĩ miên man, thật ra trước đó cô đã đoán được phần nào.

Lucia và Cố Gia Huy có một đoạn quá khứ nào đó với nhau, chỉ là… Cô cứ trốn tránh mãi, chờ mong vào sự may mắn mà thôi.

Bây giờ chính miệng anh nói ra như thế, dù Cố Gia Huy đã chứng minh bản thân mình sẽ không bao giờ có những suy nghĩ khác đi nhưng cô vẫn sẽ lo lắng và sợ hãi. Con gái… Có lẽ đều thế, gặp phải một đối thủ mạnh mẽ sẽ trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.

Về đến nhà, Hứa Minh Tâm bèn chuẩn bị thay quần áo thì bị anh cản lại. “Mặc thế này xinh đẹp lắm, tại sao phải thay ra?”

“Anh thấy đẹp hả?” Cô ngạc nhiên nói. Trước đó cô đã sửa soạn ăn mặc thế này để khiến anh phải tròn mắt nhìn.

Thế nhưng sau khi xảy ra chuyện như thế, ánh mắt của anh đã bị Lucia thu hút thì làm gì còn chuyện đóa hoa bình thường như cô có thể đón lấy ánh nắng.

Không ngờ… Anh lại để ý tới, còn cảm thấy cô ăn mặc khá đẹp. “Mang giày cao gót thế này có mệt không? Lại đây, anh xoa chân cho em.” Cô đối giày rồi lắc lư đi qua. Cô ngồi trên sô pha, Cố Gia Huy đặt chân cô lên đùi mình và bắt đầu bóp đùi cho cô.

Đi lâu như thế, đúng là đùi hơi đau. “Chiếc váy xinh lắm, hôm nay trang điểm cũng đẹp này, son môi là màu dâu tây em thích nhất, cực kì đáng yêu, phới với lớp trang điểm này trông như búp bê ấy/”

“Anh… Anh biết cả những điều đó hả?”

“Bàn trang điểm của em cùng với tất cả những món đồ trang điểm, bảo dưỡng da của em đều do anh chọn, cả quần áo và giày của em, anh nhớ kỹ hơn em nhiều.”

Anh cười khẽ nói.

Hứa Minh Tâm không nhịn được bĩu môi, anh nói thế cũng có lý.

Anh thích sắp xếp tất cả mọi chuyện, luôn sắp xếp hết mọi thứ cho cô, những thứ dùng xong cả bản thân cô cũng không biết, hôm sau trên bàn chắc chắn sẽ không còn chai đó nên cô tiện tay lấy một loại khác.

Dường như anh không hề lo lắng rằng cô sẽ khó chịu bởi vì đúng là những thứ anh chọn đều là tốt nhất.

Dường như anh còn hiểu cô hơn chính bản thân cô “Em cứ tưởng là… Trong mắt anh không còn em nữa rồi chứ…”

Cô hơi tức giận nói, đến bây giờ trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu lắm ấy. “Làm gì có chuyện đó, trong mắt anh luôn có hình bóng em, Lần này là tình huống đặc biệt, anh không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Được rồi, em như bỏ qua cho anh lần này đi. Nhưng mà sau này anh không được phép gần gũi với người đó như thế, em sẽ ghen đấy!”

“Được, anh biết rồi.”

“Em ăn cơm trưa chưa?”

“Chưa kịp ăn đã chạy đi chờ đón anh rồi… Nhưng anh lại để em chờ lâu như thế, anh không nói em cũng quên mất “Anh bảo nhà bếp làm cơm trưa.”

“Em muốn anh làm, cái này gọi là bồi thường đó biết không?”

Cô nhướng mày, cố tỏ ra vẻ hung hăng nói, nhưng gương mặt hiền lành đáng yêu đó trông chẳng giống ác ma gì mà lại trông cực kì đáng yêu. Anh kiềm lòng không đậu nhéo mặt cô, hiền lành nói: “Có thể phục vụ em ăn cơm là vinh hạnh của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.