Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1082: Chương 1082




Vốn là bữa cơm này là cô mời, nhưng cuối cùng vẫn là Ngôn Hải cà thẻ thanh toán, bản không cho cô bất kỳ cơ hội nào.

Anh còn cười an ủi, một quý ông không thể khiến cho phụ nữ trả tiền, huống chi bữa cơm này không thể làm anh nghèo đi, nên cô không cần để ý. Hai người tản bộ bên trong đại học Đà

Nẵng, cảnh vật trong trường rất hữu tình, gió thổi nhẹ nhàng.

Ngôn Hải cuối cùng vẫn không kìm chế được, hỏi: “Em và… Cố Gia Huy vẫn ổn chứ?”

“A?” Cô sửng sốt một chút, rồi trả lời: “ổn cả ạ.”

“Vậy hai người định lúc nào kết hôn?”

“Chờ em tốt nghiệp, lúc đó em cũng đủ tuổi rồi, một năm nữa thôi.”

Một năm…

Nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, ai biết sẽ phát sinh biến số gì.

Trước kia, cô rất chắc chắn, hai người nhất định có thể đi tới lâu đài hôn nhân, nhưng bây giờ… Cô không nhịn được suy nghĩ lung tung. “Một năm rất nhanh… Đến lúc đó anh sẽ tiễn em đi lấy chồng, quà mừng cưới nhất định sẽ nhiều hơn tất cả, như vậy nhà chồng cũng sẽ không coi thường em.” Ngôn Hải ôn hòa nói, những lời này nghe có vẻ nhẹ như không, thực ra anh đã dùng hết dũng khí toàn thân.

Cười chúc phúc người mình thích ở bên cạnh khác, là một chuyện vô cùng khó khăn.

Điều duy nhất anh có thể làm, chính là lấy nhà họ Ngôn làm trụ cột, cho cô một chỗ dựa vững chắc nhà mẹ đẻ.

Anh suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, dù là sau này Hứa Minh Tâm ở bên kia bị uất ức, cũng có thể trở về bên cạnh anh mà không cố kỵ gì, anh có thể chống đỡ hết thảy, cho cô một đời không lo nghĩ, bảo vệ cô bình yên vô sự.

Chỉ cần cô bằng lòng… “Cám ơn anh trai.”

“Em khách sáo với anh cái gì hả? Con bé ngốc! Năm nay sinh nhật định tổ chức ở đâu, anh mua bánh kem cho em nào!”

“Không cần… Em và Cố Gia Huy làm nho nhỏ với nhau là được, em sợ em ăn không nổi hai cái bánh kem đâu.”

“Vậy sao, cũng đúng, nhất định là em muốn bên cậu ấy rồi. Nếu như có thể nhín chút thời gian trở về ăn một bữa cơm, bố mẹ vẫn nhắc em, còn muốn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho em, nhưng anh cảm thấy làm vậy thì quá phô trương, chắc chắn em không thích, liền ngăn cản bố mẹ, ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi. Dĩ nhiên… Em cũng có thể đưa Cố Gia Huy tới, mọi người đều không phải là người ngoài, đúng không?”

“Bố nuôi mẹ nuôi cũng biết sinh nhật em sao?” Cô có chút kinh ngạc, rõ ràng cô không có nói cho họ biết. “Dĩ nhiên, em là con gái của bọn bọ, bố mẹ cũng rất coi trọng em, làm sao có thể không biết sinh nhật của em được? Mẹ đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm rồi, còn mua quà cho em nữa đấy, anh không nói đâu, đến lúc đó sẽ cho em ngạc nhiên mừng rỡ.”

“Ôi thế à, vậy buổi tối em sẽ trở về sớm một chút, sang nhà bố mẹ ăn cơm. “Làm gì không thân thiết như vậy, đó cũng là nhà em mà. Chúng ta đi dạo một chút đi, đi mua quần áo với anh.”

Hứa Minh Tâm gật đầu một cái, trong lòng ấm áp.

Không ngờ còn có nhiều người nhớ sinh nhật mình như vậy, năm trước cũng chỉ có Bạch Thư Hân đúng giờ gửi tin nhắn chúc mừng, mua cho cô một chiếc bánh kem nhỏ, hai cô gái ở trong nhà trọ ăn mừng với nhau.

Không ngờ năm nay, dường như không còn giống như vậy nữa.

Chớp mắt một năm, thoáng một cái đã qua.

Cô rời khỏi nhà họ Hứa, trốn chạy khỏi sự kiềm tỏa của họ, lại gặp vợ chồng Ngôn Dương, khiến cô cảm nhận được ấm áp đã lâu không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.