Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1251: Chương 1251




Huống chi, cơ thể lại thành thực như thế, khát khao hợp nhất với cô dù là thể xác hay linh hồn như thế. Anh liên muốn bước xuống giường, đi vào vào tâm xói nước lạnh cho tỉnh táo lại, nhưng không ngờ Hữa Minh Tâm lại kéo anh lại…

Bàn tay nhỏ bé của cô thật ấm áp, lòng bàn tay còn rịn ra một tầng mồ hôi mong mỏng.

Cô nắm lấy cổ tay của anh, nhẹ giọng bảo: “Đừng đi mà.”

“Em uống nhiều rồi.”

“Đúng là em uống nhiều rồi, nhưng mà nếu uống say mới có thể thấy được anh chân thật như thế, em thà sau này mỗi ngày đều chìm trong men rượu. Mấy ngày qua em thật sự rất sợ, sợ mãi mãi sẽ không nghe được tin tức nào về anh, sợ anh sẽ bỏ em mà đi. Càng sợ anh không cần em nữa, cũng không quay về đây nói với em lời nào.”

“Anh không ở căn nhà này, có vẻ như em cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây làm gì nữa. Em cũng biết, thành phố đó có bạn gái trước của anh, cô ấy cái gì cũng tốt, anh với cô ấy còn có kỷ niềm bốn năm dài dáng đẳng”

“Anh đừng nghĩ trước đây em rộng lượng như vậy. nơi cái gì mà không để ý, còn mang anh cùng đến bệnh viện thăm cô ấy, biết quá khứ của hai người cũng không tìm hiểu mọi thứ rốt cuộc ra sao. Thật ra em rất để ý, không có ai có thể phớt lờ thể được, em chỉ đang giả vờ mà thôi.”

“Em không liên lạc với anh được, biết bao nhiêu lợi còn chưa nói cho anh nghe. Bây giờ em đang trong giác mơ của chính mình, anh phải nghe lời em mới đúng. “Đây không phải là mơ…”

Cố Gia Huy đau đầu đáp lời cô, cũng không dám xoay người lại, sợ bản thân mình sau khi nhìn thấy càng không thể sửa lại mọi việc nữa. “Không phải là mơ sao… Làm sao có thể anh có thể đi lại như bình thường, chắc chắn đây là mơ rồi. Cố Gia Huy… Anh ôm em đi, có được hay không?”

“Em mặc quần áo đàng hoàng lại, anh sẽ ôm em”

“Chỉ là giấc mơ thôi, anh đừng xấu hổ mà.

Vừa dứt lời, Hứa Minh Tâm đứng dậy, từ phía sau ôm chặt lấy anh.

Cả người cô trấn trụi, giờ phút này giống hệt như một đứa bé sơ sinh vậy.

Anh cũng đang ở trần, cảm xúc càng thêm rõ món môt.

Muốn mạng người mà t

Cơ thể có mềm mại ấm áp, càng làm cho anh khó mà chống cự lại.

Anh quay người lại, mạnh mẽ đè cô xuống giường, cô quá bất ngờ nên không kịp để phòng, cả người đập mạnh xuống giường, cho dù giường có mềm mại đi nữa thì cũng bị ngã đến mức thần trí mơ hồ. “Hức… đau…”

Vẫn chưa kịp nói hết câu thì nụ hôn của anh đã rơi trên cánh môi cô, câu nói sau đó cũng trở nên nức nở nghẹn ngào.

Một lúc lâu sau, cả hai người tách ra thì cô đã ý loạn tình mê rồi.

Hô hấp cũng trở nên dồn dập, bộ ngực cũng lên xuống phập phồng.

Cô nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm: “Tại… tại sao giấc mơ này lại chân thực vậy chứ? Mình… mình đang nằm mộng xuân à?”

“Nhìn anh đi, em biết anh là ai không?”

Anh cực lực khống chế bản thân, vẫn còn sót lại một tia ý chỉ cuối cùng. “CÓ Cố Gia Huy “Anh là gì của em hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.