Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1275: Chương 1275




Lâu dài…

Hai từ này khiến cô có cảm giác như chứa đựng cả một đời người.

Thật sự có thể lâu dài sao? “Đều là hoa quả sấy, lúc em nhà xem phim có đồ ăn rồi, vừa ngon lại dinh dưỡng”

Anh nhẹ nhàng nói, ngữ khí tuy có chút êm dịu nhưng lại chan chứa tình cảm yêu thương, chiều chuộng. “Um.”

“Em muốn về chưa?”

“Để tôi tiến hai người. Cô con dâu đứng dậy, nói. “Không cần đầu, Gia Bảo dễ thương quá, chăm sóc bé tot chi nhé. Bai bai.

Tạm biệt xong, cô giúp anh xách một chút đó, nói: “Biết sớm đã lái xe đến rồi.”

“Để anh xách cho, nặng lắm”

“Không sao, em xách cũng không nhiều.”

Cố Gia Huy đưa một tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hỏi: “Em nói chuyện gì với cô ấy vậy, có vẻ cũng không “Sao lúc trước anh lại hỏi chị ấy sinh con có đau tê.” không?”

Cô nghiêng đầu hỏi anh.

Cố Gia Huy nghe xong, bước chân có chút dừng lại, đôi tay to lớn cũng vô thức nắm chặt, khiến tay cô đau một chốc.

Cô nhận ra, không kìm nổi càng thêm nghi hoặc “Không có gì, chỉ tò mò thôi.”

“Sinh con thật sự rất đau, em chứ sinh bao giờ nhưng mỗi tháng kinh nguyệt đến thì không dễ chịu gì, toàn đầu đến chết đi sống lại. Nếu như đau… thì có thể không sinh con không?”

“Nếu em muốn, vậy cũng được.”

“Chúng ta vẫn còn An Nhiên, sau này An Nhiên có bạn trai, cũng có thể tiếp quản doanh nghiệp của gia tộc. Anh không hề có suy nghĩ phong kiến, gia nghiệp phải để lại cho con trai. Em nhỏ bé gầy yếu như vậy, sao có thể chịu được chuyện sinh con. Hơn nữa anh xem qua số liệu thống kê, mỗi tháng có cả nghìn sản phụ chết vì sinh nở, nếu sinh con nguy hiểm như vậy. anh nguyện không cần “Anh cũng lý thuyết hóa quá, anh xem chi Thanh Vân không phải văn tốt sao?”

“Vậy nếu anh nói Thanh Vân sinh đứa bé này lết sinh khó thì sao, hơn nữa lúc mang thai bác sĩ còn chẩn đoán nhịp tìm đứa bé rất kém, có thể thành thai chết lưu bất cứ lúc nào, còn liên lụy đến cả mẹ, em vẫn cho rằng tốt sao?”

“Cái gì?”

“Thanh Vân cũng là chín đường nhất sinh mới có thể sinh được đứa trẻ này ra. Lúc anh đến, cô ấy thoi thóp thờ, suýt nữa thì mất mạng. Anh hỏi cô ấy có đau không, cô ấy lại nói với anh là không đau, anh biết là cô ấy đang nói dối. Cô ấy muốn anh hai có con nối dõi nên mới liều mạng như vậy. Anh không hy vọng em sẽ giống thế, anh chỉ muốn em sống thật tốt. “Cố Gia Huy, em nghĩ anh không chỉ có một trăm viên kẹo.”

“Cái gì?”

Anh không thể khống chế nổi trước chủ đề đột ngột của cô, anh nhìn cô đầy nghi hoặc “Kẹo gì?”

“Em nghĩ anh có hàng trăm nghìn viên, tất cả đều trao cho em, em bị ngọt không chịu nổi rồi. Em cũng muốn cho anh nhiều như vậy nhưng lục đi lục lại cũng chỉ có mười viên Kẹo anh cho em ăn không hết mà anh vẫn muốn cho tiếp. Nhưng kẹo em cho không đủ để xỉa răng thì anh lại nhất quyết đòi lấy “Cố Gia Huy, em cũng muốn trở nên mạnh mẽ, để ham muốn tiền tài, quyền lực, sắc đẹp của anh, như vậy em có thể yên tâm một chút, miệng vẫn ăn mà tay vẫn có thể mặt dày đòi thêm.”

Cố Gia Huy nghe vậy dường như hiểu ra điều gì đó. “Ai dạy em những lời không biết trời đất là gì như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.