Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1318: Chương 1318




Cố Gia Huy nghe vậy mới không tình nguyện buông cô ra, cho cô đi bật đèn.

Đèn bật lên, trong phòng lập tức sáng bừng lên.

Cô nhìn thấy dáng về suy sụp của Cố Gia Huy.

Cà vạt không biết đã ném đi đầu, cúc áo trên áo sơ mi trắng đã bị mở ra máy cúc, lộ ra xương quai xanh mê người.

Cổ tay áo được xắn lên, bản tay hồng hồng đã sưng lên.

Anh chàng này, không phải là dùng tay đánh lên tường chức

Cô nhanh giữ lấy tay anh, hung tợn trừng mắt nhìn một cái, đầy đau lòng: “Sao anh phải tự mình hại minh chứ?”

“Chỗ này đau không cách nào giảm bớt nên muốn phân tán lực chú ý

Ngón tay trò của anh chỉ chỉ vào trái tim, âm thanh yếu ớt vang lên.

Lời nói này gỗ mạnh vào chỗ sâu trong trong lĩnh hồn cô, khiến đồng từ có chợt co rút lại.

Bởi vì trái tim quá đau nên cần thứ khác để phân tán lực chủ ý.

Anh rất ngốc, không biết tìm ra cách thoả mãn khác mà chỉ có thể dùng quyền anh.

Trong nhà không có thiết bị, nhưng có tường.

Anh niên từng có từng có ở trên tường, tay càng đầu, trái tim lại càng dễ chịu hơn một chút, “Anh đánh vào chỗ nào?

Anh nghe vậy, chỉ chỉ vách tường phía sau bán đọc sách, giấy dán tường đặt tên đã bị đánh đến rách nát.

Hứa Minh Tâm không còn cách nào, đành phải lấy hòm thuốc tới, tiêu độc trước sau đó đổ rượu thuốc lên.

Rượu thuốc cHứa vết thương này là Bạch Thư Hân cho cô, cô ấy nói dùng cái này vô cùng tốt.

Rượu thuốc rất cay, bôi lên trên vết thương chắc chắn sẽ rất đau, anh nhíu mày, nhưng lại không kêu đau một tiếng nào.

Đàn ông có phải lúc nào cũng muốn tỏ ra cứng rắn không? “Đau chết anh đi, lớn rồi còn không biết tự chăm sóc cho mình, chỉ biết làm em lo lắng. “Thấy anh đau trong lòng không em khó chịu sao?”

“Anh…” Hứa Minh Tâm không thể phản bác, thờ hồng hộc nhìn anh, cụp mắt xuống tiếp tục bồi thuốc

Sao cô có thể không đau lòng chứ, đầu đến mức hốc mắt cũng đã hơi ướt át rồi? Cô cố kìm nén, không để nước mắt rơi xuống. “Đau thì kêu lên di “Không đau. “Cố Gia Huy, anh có thể nói lời thật lòng được không?”

“Anh yêu em, đây là lời nói thật lòng của anh.” Giọng nói anh đều đều, rõ ràng từng chữ một.

Hứa Minh Tâm không kịp phòng bị, kinh ngạc ngước mắt, ngơ ngần nhìn anh.

Đến lúc nào rồi mà còn tán tỉnh cô chứ?

Vào lúc cô đang hoảng hốt, Cổ Thành Châu đột nhiên hôn cô, một bàn tay nhàn rỗi giữ chặt gầy cô, để hai người dán vào một chỗ.

Nụ hôn này rất dịu dàng triền miên, giống như kể ra yêu thương say đắm vô tận.

Một mình anh trầm mặc trong bóng đêm, thật sự rất sợ cô sẽ không quay về.

Cô đơn thuần như tờ giấy trắng, chưa từng gặp thế gian hiểm ác, mà anh lại ở sâu trong chỗ hiểm ác này mà sống qua ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.