Bởi vì Hứa Minh Tâm thường xuyên tiếp xúc với Cố Yên và Quỷ Khiêm, thỉnh thoảng khi nói chuyện với Cố Yên sẽ nhắc tới chuyện trong nhà của Quý Khiêm.
Cố Yên hoàn toàn kinh sợ Quý Thiên Kim, thậm chí còn là bà ta còn là người cô ấy sùng bái. Cô ấy chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào tài giỏi như vậy, làm việc lúc nào cũng rạch ròi, phân tích lý trí.
Hứa Minh Tâm đã gặp những người phụ nữ mạnh mẽ, Thẩm Thanh cũng là một trong số đó, nhưng Thẩm Thanh có tình yêu hạnh phúc, mấy năm nay Ngôn Dương vẫn luôn chăm sóc tốt cho bà ấy.
Cô rất ngưỡng mộ Thẩm Thanh, không ngờ Quý Thiên Kim lại hoàn toàn thay đổi cái nhìn của cô về phụ nữ mạnh mẽ.
Theo như lời Cố Yên nói, bà ta quả thực chính là người phụ nữ mạnh mẽ trong máy bay chiến đấu. Nếu Phó Minh Tước thật sự ở trong tay bà ta, vậy thì thật sự rất khó giải quyết.
Nếu Quý Thiên Kim tra ra được chứng cứ phạm tội của Phó Minh Tước, vậy thì anh ta sẽ khó thoát khỏi chết, trừ khi lại lịch của Phó Minh Tước cũng không thể khinh thường. “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Cho dù anh muốn cứu người này thì kể cả khi nhà họ Quý không chịu thả người, anh cũng không thể làm gì. Người làm kinh doanh không ai là dám đắc tội với nhà họ Quý, trừ khi là cảm thấy chán sống.” . Đam Mỹ H Văn
“Chẳng lẽ Minh Diệp sẽ phải mất bổ sao?” Người Hứa Minh Tâm đau lòng nhất chính là Minh Diệp, còn với Phó Minh Tước thì không biết nên bày tỏ cảm xúc như nào.
Nếu anh ta bị bắt vì anh ta đã từng giết người thì thật sự là nên đến tội.
Nhưng..
Nhà họ Quý đưa người của mình đi mà cũng không kinh động tới cục cảnh sát là vì sao chứ?
Vào lúc hai người hết đường xoay xở, không ngờ di động của Cố Gia Huy lại vang lên.
Là Ngôn Dương gọi tới. Ngôn Dương her gặp anh vì có chuyện quan trong muốn bàn bạc.
Hứa Minh Tâm đành phải đưa Minh Diệp về nhà minh.
Sau khi về đến nhà, Minh Diệp nghi ngờ nhìn cô “Mẹ, mẹ và chủ kia có quan hệ gì a?”
Hứa Minh Tâm sửng sốt trong giây lát, suy nghĩ phải trả lời như thế nào mới hợp tình hợp lý.
Minh Diệp đã coi cô là mẹ ruột từ lâu, nếu giờ phút này cô nói với cô bé là mình và Cố Gia Huy đã đính hôn, chắc chắn cô bé sẽ cho rằng mình không cần cô bé nữa.
Không thể làm tổn thương một đứa trẻ, việc tàn nhẫn như vậy vẫn nên giao cho Phó Minh Tước làm thôi.
Cô ngồi xổm người xuống, sở sở đầu cô bé, cười nói: “Đó là chủ của mẹ, chủ ấy là bậc cha chủ của mẹ, con hiểu chưa?”
“Chủ của mẹ sao, con hiểu rồi, đây là nhà chủ của mẹ phải không?”
“Ừm, chúng ta sẽ ở chỗ này, mẹ sẽ tìm ra bồ của con thôi, ngoan. Trong khoảng thời gian này con cử đi học như bình thường, ngoan ngoãn làm bài tập, khi bố con về se vui vẻ “Vàng, con tin mẹ”
Minh Diệp nắm chặt tay lại, giống như là dùng hết toàn bộ sức lực để giữ lấy đống cát lún trong sa mạc.
Bây giờ Hứa Minh Tâm là người duy nhất cô bé có thể dựa vào, nếu Hứa Minh Tâm cũng bỏ rơi cô bé, vậy thì cô bé thật sự không còn nơi nào nữa.
Bồ yêu thương, mẹ cũng yêu thương, cô bé cần một gia đình hoàn chỉnh.
Cho dù biết đây là một việc rất khó xảy ra nhưng cô vẫn hy vọng xa vời.
Giờ phút này, trong quán cà phê.
Ngôn Dương gọi cà phê, nhưng lại không có một chút tâm trạng thưởng thức.