“Kể cả có chết rồi, cháu cũng nên biết tên bà ấy là gì, có thân phận như thế nào.”
“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn dì. Nhưng cháu vẫn không cách nào đồng ý được cách nhìn nhận của dì về đàn ông, cháu tin chắc rằng Cố Gia Huy là người thích hợp với cháu nhất.”
Cô nắm chặt lấy bàn tay, cổ chấp nói.
Quý Thiên Kim thu hồi tầm mắt, giọng nói nặng nề: “Mong là như thế”
Hứa Minh Tâm rời khỏi phòng sách, mới nhớ đến cái điện thoại, Cố Gia Huy nghe được cuộc đối thoại này chắc chắn sắp tức chết rồi.
Cô lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại bị ngắt rồi, được tắt vào mười phút trước, không có chút tin hiệu nào.
Cô đi xuống dưới tầng, điện thoại lại có tín hiệu.
Trong phòng sách của Quý Thiên Kim có thiết bị làm nhiều sóng!
Lúc Hứa Minh Tâm đi ra ngoài, Cố Yên đã rời đi trước rồi, chắc hẳn chạy đi tìm ông cụ để hỏi cho ra nhẽ rồi.
Cô cũng dẫn theo Minh Diệp ra về.
Lên xe của Cố Gia Huy, sắc mặt của anh nghiêm túc, bầu không khí trong khoang xe rất đè nén. Một đường về đến nhà không có câu nào được nói ra..
Cô để chú An dẫn Minh Diệp về phòng rồi nói: “Chú ba Cổ, anh không sao chứ? “Em nói xem? Bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì, rõ rằng biết chúng ta là một đôi mà còn sắp xếp xem mắt cho em, rốt cuộc là có ý gì chứ?”
Hứa Minh Tâm kể lại đầu đuôi ngon ngành chuyện của mẹ mình cho Cố Gia Huy Cô thật sự rất muốn biết mẹ mình là một người như thế nào. .