“Ở trước mặt người đàn ông của em không được nói mấy lời vớ vẩn như thế, từ lúc nào anh lại cần em vì anh mà gánh chịu hậu quả. Em chỉ cần ngoan ngoãn núp sau lưng anh.”
“Gia Huy, anh thật gia trưởng.”
“Ừ, anh chỉ như vậy với mình em. Ngủ đi, anh cũng mệt rồi, muốn ôm em “Vâng.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, bản thân thì nằm trong ngực anh ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau, bọn họ thu dọn đồ đạc trước khi đến nhà họ Quý. Nhưng Quý Thiên Kim có lệnh, Hứa Minh Tâm có thể vào nhưng Cố Gia Huy thì không.
Nghe thấy lời truyền đạt của người giúp việc, lòng Hứa Minh Tâm khẽ nhói đau.
Thật sự vô cùng đau đớn khi có người nhà nhưng lại không thể chung sống hòa thuận với nhau.
Nhưng nếu cô đã đưa ra lựa chọn thì cô sẽ gánh chịu mọi hậu quả.
Cô nằm chặt tay Cố Gia Huy, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng: “Chúng ta về thôi. Đây… không phải là nhà của chúng ta. Nhà của em, là do anh xây dựng, chúng ta trở về nhé?”
“Nếu cứ như vậy mà rời đi, anh nghĩ em ở cạnh anh cũng sẽ không vui vẻ. Cố Gia Huy nằm ngược lại tay cô, siết chặt, như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Anh bấm điện thoại gọi cho Quý Thiên Kim, đầu dây bên kia do dự hồi lâu mới miễn cưỡng nhận điện thoại.
“Cậu còn đến đây làm gì, muốn chịu đòn à?”
“Cháu muốn nói với dì rằng nhà họ Cố sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của người khác. Cháu sẽ dừng tay và ở lại Đà Nắng, cháu sẽ không đi gây chuyện với người khác. Cháu sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm, cũng sẽ không để cô ấy phải chịu một chút tổn thương nào. Như vậy, nhà họ Quý sẽ không rơi vào tình thế khó xử nữa, đúng chứ?”
Quý Thiên Kim nghe vậy thì rơi vào trầm mặc, hiển nhiên không thể ngờ rằng Cố Gia Huy lại đưa ra quyết định như vậy.
Thật ra Cố Gia Huy cũng hiểu vì sao Quý Thiên Kim lại phản đối anh và Minh Tâm đến vậy. Bọn họ lo sợ, khi nhà họ Cổ rơi vào cảnh khốn đốn sẽ liên lụy đến Hứa Minh Tâm mà nhà họ Quý lại không thể làm gì được.
Anh là một doanh nhân khôn ngoan, mưu mô xảo quyệt và biết rõ đạo lý cá lớn nuốt cá bé.
Trong giới kinh doanh, nhà họ Cổ là bá chủ.
Trong những thành viên cấp cao, nhà họ Quý chắc chắn đứng đầu.
Luôn bị người khác nhìn chăm chăm như hổ đói, chỉ cần một phút lơ là thì sẽ không thể phục hồi.
Lấy cứng đối cứng chưa chắc là biện pháp đúng, ngược lại còn bứt dây động rừng.
Anh biết rõ hiện tại mình đang muốn làm gì, anh có thể không cần cả thế giới, nhưng anh chắc chắn cần Hứa Minh Tâm.
“Được, cậu đã thuyết phục được tôi. Anh cả, cho họ vào đi.”
Quỷ Thiên Kim cúp điện thoại, Quý Mặc Nhiên đích thân ra ngoài chào đón, khi nhìn thấy Hứa Minh Tâm, ông ta liền phấn khích không thôi.
“Đứa bé ngoan, cuối cùng cháu cũng trở về. Cậu còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cháu nữa.”
“Cậu cả.”
Bỗng nhiên được người thân trong gia đình quan tâm, cô lại giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, không biết làm sao cho phải.