Hứa Minh Tâm đứng bên cạnh, cảm nhận rõ ràng được sắc mặt anh ta khó coi trong chớp mắt, lông mày nhíu lại, trên trán còn có gân xanh, mồ hôi lạnh chảy ra.
Rõ ràng vết thương trên người anh ta còn rất đau, anh ta lại cổ chịu đựng, ra vẻ không có chuyện gì, vuốt ve đầu của Minh Diệp, dịu dàng nói: “Mấy năm nay cha đi vắng, con có nghe lời của mẹ không?”
“Con rất ngoan ngoãn, nhưng mẹ cũng bận rộn lầm cả ngày phải ở bên ngoài.”
“Mẹ con bận rộn nên không chăm sóc tốt cho con được. Con lên xe trước, ba còn có chuyện muốn nói với mẹ con.
“Vậy ba phải đợi một chút, con cũng có chuyện muốn nói với mẹ. Con cũng nói chuyện riêng.
“Đứa bé ngốc, con có chuyện gì phải nói chuyện riêng?” Phó Minh Diệp mim cười bí ẩn, bước ra khỏi vòng tay anh đi đến chỗ Hứa Minh Tâm.
Cô kéo Hứa Minh Tâm vào một góc, nói: “Mẹ, con biết bí mật của mẹ rồi đó.
“Con biết bí mật của mẹ?” Hứa Minh Tâm nghi nhờ hỏi, khó hiểu nhìn cô.
“Mẹ và người chủ đã ngủ hôm trước là người yêu đúng không? Mà mẹ cũng không phải mẹ ruột của con, chẳng qua người chỉ rất giống mẹ ruột của con thôi.”
“Con …sao con lại biết chuyện đó?”
“Con cũng không phải đứa trẻ ngốc, mẹ và chủ đó luôn luôn nhìn nhau. Ba mẹ của bạn con cũng đều như vậy, con lại thông minh tất nhiên sẽ nhận ra. Con cũng biết, mẹ kết hợp với cha để lừa gạt con cũng bởi vì tốt cho con. Khoảng thời gian này con thực sự rất vui, con cũng xem mẹ như mẹ ruột của con, con còn có thể tiếp tục gọi mẹ là mẹ được hay không?”
“Được, con vui là tốt rồi. Minh Diệp ngoan lắm, rất hiểu chuyện “Nếu bởi vì con mà mẹ và cha phải khó xử trong lời nói, con sẽ từ bỏ, con cũng rất yêu cha, không muốn cha phải khó xử. Huống hồ bây giờ con đã có mẹ, con rất vui vẻ thỏa mãn.
“Cuộc trò chuyện riêng của Minh Diệp đã kết thúc, tạm biệt mẹ ”
Cậu kiếng mũi chân, hôn lên khuôn mặt mềm mại của Hứa Minh Tâm, sau đó vui vẻ chạy đi.
“Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Thì ra Minh Diệp đã biết em không phải mẹ của nó từ sở, hai người lớn như chúng ta lại tìm đủ mọi kể để lừa con bé.
“Thật sao?”
Phó Minh Tước nghe vậy, đôi mắt tối sầm lại, chớp mắt thấy được cảm xúc phức tạp khó hiểu ẩn trong đáy mắt. Ngay lập tức, anh cười nói: “Dù sao thì lần này cũng làm phiền đến em khoảng thời gian này. Bởi vì chuyện của anh mà kéo cả em vào vòng xoáy này.
“Nếu không phải nhờ anh, em cũng không tìm thấy nhiều người nhà quan tâm em như vậy. Rốt cuộc anh làm gì khiến dì giận giữ đến mức bắt anh lại? Nhốt lâu như vậy cũng không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nói không chừng lần tiếp theo sẽ là Cố Gia Huy đó.
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, như là thì thầm tự nói cho bản thân nghe vậy.
Cô không nghe rõ, chỉ nghe được ba chữ Cố Gia Huy. Cô nghi ngờ nhìn Phó Minh Tước, chỉ thấy anh xua tay cười xòa.
“Không có gì, một lát nữa anh sẽ dẫn Minh Diệp đi đến Manton, có lẽ một thời gian nữa sẽ không ở thủ đô, em chăm sóc bản thân thật tốt, khi nào rảnh anh sẽ đến thăm em.”