Hứa Minh Tâm rất muốn nói, bản thân cô có thể tự mua cô, cô có tiền, cô có thể cho bà ta một trăm năm mudi ty.
Có thể bọn buôn người sợ cô chạy trốn, nên lại cho cô uống thuốc, bây giờ cả người cô không có một tỉ sức lực nào cả.
Cô chỉ có thể cố gắng đứng được, hai tay vẫn bị trói chặt.
Thanh niên, cậu có thích người vợ này không?”
Tên buôn người thấy bà già do dự, thì ông ta chuyển hưởng đến người đàn ông đứng bên cạnh, cười hì hì nói, “Vợ Có phải là người lấy về có thể để tôi ôm ngủ?”
“Phải không? Mùa đông lớn như này nếu có thứ ám áp để ôm rất thoải mái, cậu sở một cái đi.”
Tên buôn người cầm tay của ông ta để ông ta sở vào mặt Hữa Minh Tâm
Rõ ràng đối phương là người bị suy nhược trí tuệ, chỉ dừng dây cười ngây ngô
Móng tay của ông ta đầy bùn đất, bàn tay cũng thô rát, trên tay có rất nhiều vết trai.
Mùa đông da hay bị khô, nên tay ông ta rất cứng, sở vào mặt cô làm cô thấy hơi đau.
Cô vội vàng né tránh, đôi mắt cô đỏ bừng.
“Tôi bị bản đến đây, mấy người làm như vậy là phạm pháp!”
Cô cố gắng nói, đến đầu lưỡi cũng líu vào nhau, cà lắm nói.
Những người này không sợ trừng phạt của pháp luật sao? “Bà nhìn đi, đây còn là một người có học thức, còn biết đây là hành vi trái pháp luật. Bà cụ, rất cuộc bà có muốn không thì nói với tôi một câu, để tôi còn về lần sau tôi dẫn đến cho bà một cô gái khác, dù sao nhà bà chỉ cần một người nối dõi tông đường, một có gái xinh đẹp như này cũng không có ích gì, bây giờ tôi mang cô ta đi bản chỗ khác, có khi còn bán được giá cao.”
Tên buôn người vừa nói vừa kéo Hứa Minh Tâm rồi di. Có thở phào nhẹ nhõm.
Những giọng nói của tên bắt các chưa hết thì tên ngồi đằng sau đã ngồi trên tuyết gào khóc đòi một cô con dâu như này.
Bà cụ không còn cách nào, khiến răng khiến lợi nói: “Được rồi, tôi thêm sáu mươi tỷ nữa, mấy người đi về nhà tôi lấy tiền “Dudc.”
Tên buôn người vui vẻ mìm cười nói.
Bà cụ lấy tiền từ vụ thu hoạch năm nay ra, sáu mươi tỷ không phải là loại tiền mới tinh rút từ ngân hàng, mà tờ nào cũng bị nhăn nhúm, thậm chí có rất nhiều tờ hai mươi với năm mươi đồng.
Bọn buôn người đếm xong thì vui vẻ đi xuống núi.
Hứa Minh Tâm suy nghĩ một lúc lâu, bây giờ cô vừa một vừa khát, thuốc dẫn hết tác dụng, cô đã có sức lực để nói chuyện.
“Bà cụ, bà có thể thả tôi ra được không, tôi có thể cho bà tiên.”
Về mặt bà cụ ngượng nghịu khi nhìn cô, sau đó bà tà dân cô vào phòng bếp, thậm chí còn dùng dây xích trói chân cô lại.
Ba t vừa làm vừa nói: “Cô cho tôi tiền, nhưng tôi không có con dấu Con trai tôi không còn trẻ nữa, nó muốn lấy vợ sinh con…”
“Bà đang làm việc phạm pháp luật, “Nhưng chẳng ai thèm quan tâm, tôi cũng là người bị bản đến đây. Tôi hiểu tâm trạng của cô, chờ khi cô sinh con xong, thì lòng cô chỉ ở dậy thôi. Cô ngủ ở phòng bếp, đi theo tôi học tập làm việc nhà, trước tiên cô làm quen với con trai tôi đã, buổi tối có thể kết hôn “
“C…cái gì?”
Hứa Minh Tâm nghe nói như vậy, môi của cô run lên, rõ ràng là co đã bị dọa sự.