Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1404: Chương 1404




Khương Tuấn trực tiếp đưa người tới để cho Cố Gia Huy thẩm văn Nhà kho tối om và chất đấy các loại thuốc.

Ở giữa đã dọn ra một không gian trống trải, hai người bị trói chặt quỷ trên mặt đất khẽ rùng mình một cái không biết là đã xúc phạm tới ai.

Người đàn ông và người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Cố Gia Huy thì ngay lập tức quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của họ.

“Tha mạng, cầu xin anh tha mạng, chúng tôi cũng bị ép buộc, là do người bên trên ra lệnh cho chúng tôi…”

“Chúng tôi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi, cầu xin anh mở lòng từ bi tha mạng cho chúng tôi!”

Hai người kia kẻ xưởng người họa, khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum.

Vợ chưa cưới của tao cũng cầu xin bọn mày nhưng bọn mày có buông tha không?”

Cố Gia Huy đứng trước mặt họ, đôi giày da của anh giẫm lên mu bàn tay của người đàn ông đang quỷ trên mặt đất và hung hãng nghiền ép xuống.

Chi trong nháy mắt bàn tay người kia đã trầy da tróc thịt, máu chảy đầm đìa

Người đàn ông kia hát lên một tiếng như lợn kêu người phụ nữ trung niên bên cạnh thì tái mặt “Dau?”

“Cô ấy bị mày bắt ép, lúc cô ấy muốn từ từ chắc chắn là rất đau. Nhưng mày không thể so sánh với cô ấy. Cô ấy rất sợ đau, khi đau sẽ khóc tới đỏ mắt nhưng cô ấy lại bị ép tới mức tự tử. Bác sĩ cũng nói cô ấy đã cần vào lưỡi, muốn cắn lưỡi của chính mình. May là không cắn vào dây thần kinh quan trọng nếu không sẽ chết.

“Bọn mày bán đi rất nhiều cô gái chắc là không ít người chết uống đúng không? Bọn mày có biết sợ không?”

“Tôi chúng tôi không dám nữa, xin anh hãy thả tôi ra. Tôi thực sự không biết người này là vợ sắp cưới của anh, Là vì…có người mua cô ấy cho tôi.”

Người đàn ông kia đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người run rẩy co giật vì đau đớn, dùng hết tất cả sức lực của mình để cầu xin.

“Tao biết vẫn còn có người khác tham gia vào chuyện này, tao cũng sẽ tính toán tội trạng của những người khác, từng người một “

“Bon máy sẽ chết nhưng là chết không yên ổn, chết cũng không còn xương cốt”

“Anh anh muốn làm gì? Tôi phải ngồi tù, anh đừng động vào tôi, nếu không, nếu không sẽ phạm pháp”

Người phụ nữ kia hét lên.

Vì sợ hãi mà toàn thân cô ta run lên bần bật.

Nghe những lời này Cố Gia Huy cảm thấy giống như bản thân đã nghe được một câu chuyện cười, khỏe miệng anh nở nụ cười lạnh.

Ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người hai người không mang theo một chút tình cảm nào, như là đang nhìn vào hai cái xác chết.

“Bọn mày nói nhàm với tạo cũng vô dụng, Khương Tuấn, cậu xử lý chuyện này đi, nhớ làm cho người phụ nữ này chết đau đớn một chút. Tôi càng nhìn cô ta càng thấy chán ghét.”

Dứt lời, anh xoay người sang một bên ngồi xuống nhìn Khương Tuấn giải quyết.

Khắp nhà kho vang lên tiếng kêu đau đớn của hai người kia.

Câu muốn sống không được, muốn chết không xong có lẽ rất phù hợp để miêu tả hoàn cảnh lúc này.

Người đàn ông kia rất nhanh đã chết nhưng người phụ nữ lại bị khống chế dù muốn tự sát cũng không thé. Sau gần một giờ bị tra tấn, người phụ nữ cuối cùng cũng hấp hối không còn chút sức sống.

“Dọn dẹp sạch sẽ “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.