Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1410: Chương 1410




“Ngày mai anh có một số chuyện, có lẽ sẽ không ở nhà. Em không ra ngoài anh sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Anh sẽ gọi Bạch Thư Hân qua cùng em, cô ấy sẽ giúp anh trông chừng em, anh cũng yên tâm.

“Dạ.”

“Cuối tuần này có lễ kỷ niệm một trăm năm của tập đoàn Cổ Linh. Bố anh đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đến giờ cũng đứng đầu được vài năm. Chúng ta dường như đã công khai mối quan hệ em đương nhiên sẽ có mặt với tư cách là bạn gái của anh. Buổi kỉ niệm lần này có thể rất lớn, anh e rằng em không thể tránh được. Anh đã thông báo trước với giới truyền thông để họ thu xếp rồi. Nhưng bọn họ vẫn sẽ hỏi một vài vấn đề, em có thể xử lý được không?”

“Là người phụ nữ của Cố Gia Huy, em sẽ không dễ dàng chịu thua. Chỉ là… buổi tiệc quá lớn, em sợ sẽ làm cho anh xấu hổ.”

Cô lo lắng nói.

“Em sợ cái gì? Trời có sập xuống anh cũng sẽ chống đỡ giúp em.”

“Anh nói cũng đúng. Có anh ở cạnh, em sẽ không sợ gì cả.”

Anh nghe vậy, xoa xoa đầu cô, nói: “Chuẩn bị ăn cơm đi, anh không ăn được em thì cũng phải no bụng.

Ngày hôm sau, Cố Gia Huy không đến công ty, mà đến nhà họ Dương ở ngoại ô phía tây. Sở dĩ Hứa Minh Tâm bị lừa bán bởi vì có kẻ mua người của bọn buôn người.

Người điều khiển xe ô tô màu đen là đối tượng căm đầu, do Dương Cát Tường đưa tiến và bảo anh ta đợi ở cổng trường học rồi đưa người đi.

Khương Tuấn đã điều tra hết tất cả chứng cứ.

Anh ta trực tiếp ném túi tài liệu trước mặt bố con nhà họ Dương.

Hai người nhìn nhau, sau đó Dương Cường mới bình tĩnh lại, mở túi văn kiện ra, xem những bức ảnh bên trong.

Con gái của ông ta đã tìm được người buôn, và đưa cho anh ta một khoản tiền cùng một tấm hình để bắt cóc Hứa Minh Tâm.

Thậm chí, cô ta còn sắp xếp một chiếc xe thay thế để dễ dàng tẩu thoát. Hơn nữa, cô ta còn làm hư camera giám sát trên đường đi.

Những bức ảnh này là chứng cứ rành rành.

Sắc mặt Dương Cường tái nhợt, ngón tay run run, từng tấm ảnh trượt khỏi tay rơi xuống đất.

Dương Cát Tường thấy vậy cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khó tin.

“Không thể, tôi sẽ không bị các người vu oan đâu, đây căn bản chỉ là ảnh ghép, không thể dùng làm chứng cứ được!”

Dương Cát Tường hét lên.

“Kẻ cầm đầu còn đang ngồi tù kia đã khai ra cô.”

Cố Gia Huy dựa vào ghế số phía dã, khoanh chân ưu nhá, một tay chống dầu, nhàn nhạt nói,

Anh cùng lắm chỉ mới hai mươi chín tuổi, nhỏ hơn Dương Cường, nhưng trong người có một từ trường mạnh mẽ khiến người ta không thể không chú ý.

Đó là từ trường đến từ người cấp cao, mạnh mẽ đè ép, khiến người ta nguyên phục tùng.

“Bố, chuyện này là không thể. Mau đem người này ra ngoài đi, trong nhà tôi không hoan nghênh anh ta.”

Dương Cát Tường gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của bố mình như bắt lấy sợi rơm cuối cùng cứu lấy mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.