Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1429: Chương 1429




“Vậy cả đời này, em cũng rất có hứng thú với hai chuyện “

“Hai chuyện.”

“Ăn, và yêu anh, rất yêu anh. Giờ thì mau đi tắm nói.”

Anh chỉ vào thức ăn bên cạnh rồi nói: “Đây đều là những món em yêu thích, nếu anh nhớ không lầm thì là vậy.

Hứa Minh Tâm liếc nhìn chiếc bánh trên bàn bên cảnh, đó quả thực là bánh mousse và vị matcha yêu thích của cô.

Ngoài ra còn có rất nhiều số có là đen.

Cô nghĩ, cả đời này của cô, người hiểu bản thân nhất chắc chắn không ai khác ngoài Cố Gia Huy.

Cô gật đầu lia lịa, giục anh mau đi tắm. Còn cô thị khua khua đôi chân trắng nõn của mình, nhàn nhã mà ăn sô cô la, nghịch điện thoại di động.

Bạch Thư Hân mua vé về nhà rồi, cô ấy không thích nơi này lắm nên Hứa Minh Tâm cũng không ép.

Lúc này, cô ấy đã về đến nhà an toàn.

Sau khi Cố Gia Huy tắm xong, anh liền dọn dẹp một chút rồi cùng cô rời đi. Dù sao loại yến tiệc này cũng rất nhàm chán, sau đấy có ông cụ chủ trì tổng thể là được rồi. Mà vào lúc này, tại nhà họ Bạch ở Điện Biên.

Bạch Thư Hân đã lâu không về, trong nhà đã sớm phù đẩy bụi. Cô ấy trở về khả muộn nên chi thư dọn đồ đạc trên giường, miễn cưỡng có thể ngủ một giác.

Chăn đệm vẫn còn mùi ẩm mốc nhưng đành phải chấp nhận, dù sao trời cũng lạnh như vậy, đến cả mặt đất cũng phải đông cứng.

Đêm nay cô ấy ngủ không được ổn định, cứ như thể bị bóng đè. Cảnh bố mẹ bị tai nạn xe cộ liên tục tái hiện lên trong đầu cô ấy.

Lúc đó cô ấy còn rất nhỏ, chuyện đó đã xảy ra vào năm cô ấy được mười một tuổi. Lệ Nghiêm lớn hơn cô ấy bảy tuổi, khi đó mới học năm hai trung học, bỏ lỡ tham gia quân ngũ, mục tiêu lớn nhất của anh ta là thi vào trường đại học y khoa tốt nhất Đà Nẵng.

Bố mẹ quanh năm không ở nhà, cô ấy đã quen với việc được Lệ Nghiêm chăm sóc, cũng rất thích những khi được ở một mình với Lệ Nghiêm, Bố mẹ cô ấy vừa kết thúc nhiệm vụ trở về thì giữa đường xảy ra tai nạn mà qua đời. Xác bố mẹ được chờ về, máu tưới vẫn còn chảy đầm đìa, khăn trắng đầu không thể che được.

Cô ấy muốn mở ra xem thử, nhưng tay vừa chạm tới một góc của tấm vải trắng thì lại bị Nguyễn Doanh ngăn lại.

“Đừng nhìn.”

Anh ta khàn giọng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy rồi nói: “Bố mẹ không có ở đây, anh sẽ chăm sóc, yêu thương em.”

Bạch Thư Hân nghe xong lời này, trái tim lập bộp một tiếng.

Cô ấy ở cùng bố mẹ còn không nhiều bằng ở cùng Lệ Nghiêm, thậm chí cô ấy còn cảm thấy có hay không có bố mẹ ở bên cũng như vậy, không quá quan trọng.

Nhưng giờ đây, khi hai người thân nhất máu me đầm đìa năm trước mặt cô ấy, không có hơi thở, cũng không bao giờ kiểm tra bài tập hay dạy dỗ anh trai cô ấy nữa, lập tức cô ấy liền cảm thấy nửa bầu trời đã hoàn toàn sụp đổ.

Cái nhà này may mắn còn có Lệ Nghiêm có gắng chống đỡ, chống một bầu trời còn lại. Chủ Bạch Tùng Dương trở về làm lễ an táng, dưa bố mẹ chồn cất trên núi ở quê nhà. Sau đó, cô ấy và Lệ Nghiêm được đưa trở lại Đà Nẵng.

Công lao và thành tích của nhà họ Bạch có được rất nặng nề, tất cả đều phải đánh đổi bằng máu thịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.