Bạch Thư Hân không khách sáo chút nào. Những người lớn tuổi nên được tôn trọng, nhưng cũng phải tùy người. Những người hiểu lý lẽ thì cô ấy sẽ đối xử rất lịch
Nhưng đối với loại đàn bà chua ngoa này, cô ấy sẽ không dành bắt cứ tình cảm nào. Đối phó với loại người này, nhất định phải dùng bạo lực khổng chế bạo lực, phải hung ác hơn thì bà ta mới có thể hiểu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Cô cô không tồn trong trường bối”
“Xin lỗi, bà không đủ tư cách làm trưởng bối của
Bạch Thư Hân rất thẳng thừng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, đã có kết quả điều tra.
Cô ấy đặc biệt bật loa ngoài: “Thư Hân, tớ giúp cậu kiểm tra rồi. Mấy cửa hàng này chưa từng bán đồ gì, đúng ngày xuất hóa đơn và phiếu xuất kho không có đơn hàng nào. Danh sách này cũng là giả mạo, tớ sẽ gửi cho cậu biên lai chính xác. Là ai đang làm giả hóa đơn vậy? Nếu những hóa đơn này bị truy cứu trách nhiệm pháp lý, thì ước tính hình phạt cũng không nhẹ đầu “Cậu có muốn tiến hành thủ tục pháp lý không? Tớ biết thẩm phán và luật sư bào chữa, cậu có cần không?”
“Ử, trước tiên cậu cứ để ý một chút, sang năm tổ chức kiện tụng là được rồi. Làm phiền cậu điều tra giúp mình với “
“Chuyện nhà thôi, vậy tờ đi làm việc, tớ đã chuyển tôi.” chứng cử cho cậu rồi, cậu tự mình in ra nhé ”
Hai người nhanh chóng cúp máy, Bạch Thư Hân lại nhìn về phía gia đình kia, thấy sắc mặt mỗi người đều tái nhợt. Xem ra là bị dọa bởi cuộc điện thoại và chuyển phải chịu trách nhiệm pháp lý rồi.
“Cô… cô đang hù doạ tôi sao, cô tưởng rằng các cô có người ở trên thì chúng tôi không có sao?”
Mẹ vợ bắt đầu run rẩy khi nói chuyện, cách nói chuyện cũng không còn lưu loát.
“Bà đi tìm đi, để tôi xem pháp luật sẽ nghiêng về phía ai.”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
“Thật xin lỗi, tôi đã gọi cảnh sát trước rồi, chúng ta làm theo thủ tục đi.”
Cảnh sát rất lịch sự với Bạch Thư Hân, sau đó tìm hiểu tình hình.
Tranh chấp dân sự, nghi ngờ tổng tiền.
Sau đó lập tức phải đưa đến đồn cảnh sát để giảm giữ, thẩm vấn hay gì đó.
Cả một nhà khí thế hung hăng, khi rời đi đều rất xấu hổ, đều bị đưa lên xe cảnh sát. Hàng xóm láng giếng cũng vui vẻ ra về.
Bọn họ cảm thấy hạnh phúc khi người xấu bị trứng phat.
Tiến Cao Ban xấu hổ nhìn Bạch Thư Hân, nói, “Thật xin lỗi, tôi cũng không biết bọn họ sẽ đột nhiên tới như vậy, khiến mọi người cười chê rồi, còn… còn làm phiền cô phải giúp tôi.”
“Không sao đâu, năm nay anh trai tôi cũng sẽ không về, tôi là em gái của anh ấy, đây là tất cả những gì tôi nên làm, anh không cần phải cảm thấy phiền phức, đều là bạn bè, cũng coi như là thân thích. Máy người này chắc đã sợ rồi, có lẽ lần sau cũng không dám làm ầm ĩ nữa đâu, vợ anh sẽ được đưa tới đây sớm thôi, còn sau này các anh muốn đi đến cuối cùng hay không, vẫn phải xem quyết định của anh, tôi sẽ không can thiệp.”
“Dù sao thì thà phá bỏ một ngôi chùa còn hơn là phá bỏ một cuộc hôn nhân.”
“Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Tiền Cao Ban cũng vô cùng đau đầu.