Cô ta khẽ thở dài, rồi mim cưới.
“Này, sau khi tôi nhảy xuống, chúng ta sẽ kết thức “
“Không, cô không được phép”
“Không đến lượt anh quyết định.”
Bạch Thư Hân nhảy xuống sông như một người cá, rơi vào trong nước sông. Ôn Mạc Ngôn chạy đến, nhưng đến một góc áo cũng không chạm được vào.
Anh ta không chút do dự, lập tức nhảy xuống, chỉ thấy trên mặt nước là áo khoác của Bạch Thư Hân. Quần áo ở đây, người đầu?
Ôn Mạc Ngôn lo lắng, không ngừng tìm kiếm trên mặt nước, trong tình thế cấp bách, anh ta đã quên gọi điện thoại cho ai đó.
Anh ta tiếp tục lặn xuống đáy nước, nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của Bạch Thư Hân.
Chim xuống nhanh như vậy sao?
Không..
Anh ta nhất định không thể để cô ta chết dễ dàng như vậy!
Anh ta không dám do dự, vì sợ mất thời gian nên Ôn Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu rồi lao xuống mặt nước, tìm kiếm ở nơi sâu hơn.
Anh ta quên cởi quần áo khi nhảy xuống, thời tiết lạnh giá lại mặc khá nhiều quần áo, một khi bị thẩm nước, cơ thể sẽ càng nặng nề hơn.
Cộng thêm nước sông lạnh buốt, tay chân của anh ta đã sớm trở nên cứng ngắc. Hết lần này tới lần khác, bắp chân cũng có quáp lại.
Kỹ năng bởi của anh ta không tốt lắm, căng giây cua thì anh ta càng chìm xuống nhanh hơn.
Anh ta dần từ bỏ việc bơi lội, thay vào đó lại nghĩ rằng nếu chìm xuống nhanh hơn như thế này thì có phải sẽ có thể nhìn thấy Bạch Thư Hân sớm hơn hay không?
Bởi vì thiếu oxy, đại não cũng trở nên mê man, mí mắt càng ngày càng nặng nề hơn.
Anh ta muốn mở to mắt hết sức để nhìn rõ phía dưới, hy vọng có thể tìm thấy Bạch Thư Hân, nhưng… nhưng lại không thấy gì cả.
Đúng lúc này, sóng nước cuồn cuộn, có người đến gån minh.
Một thứ gì đó mềm mại nắm chặt cổ tay Ôn Mạc Ngôn, sau đó kéo anh ta lên.
Anh ta híp mắt và nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn.
Là em sao?Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh ta muốn há miệng, nhưng chỉ phun ra một đám bong bóng,
Cuối cùng ý thức càng ngày càng sâu, Ôn Mạc Ngôn rơi vào hôn mê,
Thủy tính của Bạch Thư Hân rất tốt, có ta có gắng kho anh ta lên trên mặt nước, mở miệng lớn thờ “Có ai không, cứu với
Cô ta không ngừng kêu gọi, báo động cho người phục vụ, ngay lập tức có người chạy đến ném hai chiếc phao cứu sinh, kéo bọn họ lên bờ.
Bạch Thư Hân cũng không dám dừng lại dù chỉ một lát, cô ta cởi bộ quần áo ướt sũng của Ôn Mạc Ngôn, sau đó để người ta đưa đến bệnh viện.
Tên ngu ngốc này, cô ta diễn một vở kịch chi đề thoát thân mà thôi.
Điều đầu tiên làm khi nhảy xuống là cởi áo khoác nặng nề vì sợ bị chìm xuống đáy nước.