“Tôi làm thư ký của anh tức là phải theo anh chơi bời đẩy hả?”
“Chẳng lẽ em còn định theo tôi đi ngủ nữa à?” Thiện Ngôn nói với vẻ đăm chiêu.
Bạch Thư Hân nghe thế thì tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Hai người cùng nhau đi xem phim, ăn món Âu, đi dạo trong công viên.
Lúc đi ngang qua cửa hàng thủ cứng, Bạch Thư Hân không kìm được mà ghé vào ngắm.
Thiện Ngôn thấy cô mãi không đi nổi, cứ mải mê chơi đùa với con mèo Ba Tư lông ngắn thì không khỏi tò mò hỏi: “Cô thích mèo a?”
“Ừm, nhưng ngay cả bản thân mình tôi cũng không chăm sóc từ tế được nên tôi mới không mua mèo, tránh làm khố bạn nó “Nếu tôi là một người độc lập, nhất định tôi sẽ tìm em. Sau đây thì tôi nuôi em, còn em thì nuôi mèo.
Thiện Ngôn nói dẫn từng chữ một.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì tim rung lên nhé
Tôi nuôi em, còn em thì nuôi mèo… nhẹ.
Đây đúng là những lời nói tình cảm đẹp đẽ nhất mà, nếu là do Ôn Mạc Ngôn nói thì thật tốt biết bao
Trong lúc cô ta vẫn còn đang ngây người thì Thiên Ngôn đột nhiên vòng tay ôm lấy cô ta, bàn tay to lớn siết chặt trên vòng eo cô ta.
Thiện Ngôn tựa cằm lên trên trán của Bạch Thư Hân, giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh ta truyền đến tại cô ta.
“Không cho phép em nghĩ đến anh ta trước mặt tôi, không được phép nghĩ nữa!”
Đây là một câu mệnh lệch, giọng điệu cưỡng ép chuyên chế,
Bạch Thư Hân cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ là anh ta lại có thể để ý tỉ mỉ tới vậy, thấu rõ nội tâm của cô ta “Tôi xin lỗi anh “Không cần phải xin lỗi tôi, tôi chỉ cần em không nhỏ tới anh ta nữa thôi. Tôi tên là Thiện Ngôn, chỉ có em mới gọi tôi như vậy, bởi vì có em, sự tồn tại của tôi mới có ý nghĩa. Em là công tác của tôi, nếu anh ta dám làm em bị tổn thương, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta. Ai cũng không được phép làm em tổn thương, ngay cả chính tôi… cũng không được phép ”
Câu nói của anh ta, từng chữ từng chữ một lọt vào tại Bạch Thư Hân, tựa như giọng nói ma quỷ xuyên qua bên tai, chữ nào nghe cũng hùng hồn, mạnh mẽ.
Bạch Thư Hân cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tình cảm của Thiện Ngôn dành cho cô ta là duy nhất.
Vượt qua cả linh hồn, không có cơ thể, chỉ có lại cảm xúc cháy bỏng
Nhưng cô ta không thể đáp lại anh ta bằng bất cứ thứ gì.
Cô ta nghĩ, nếu như không có một Thiện Ngôn với ngoại hình như này yêu cô ta tới vậy thì cô ta cũng sẽ không yêu Ôn Mạc Ngôn tới nhường kia.
Xảy ra chuyện như vậy, dọc đường về tâm trạng cả hai người đều có vẻ nặng nề. Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, đột nhiên có một quả bóng bay vut về phía đầu Bạch Thư Hân
Bạch Thư Hân còn chưa kịp phản ứng lại thi Thiện Ngôn đã nhanh chóng kéo cô ta lại, ôm cô ta vào trong lòng mình, dịch người tránh sang một bên.
Cuối cùng thì quả bóng rổ đập xuống đất, bật ngược lại đẳng sau.
Thiện Ngôn đón bóng ổn định, rồi vung tay ném mạnh về phía sân bóng rổ. Quả bóng nên thắng vào người đã lỡ tay ném quả bóng về phía họ lúc nãy.
Dù tránh được đầu nhưng quả bóng tiếp theo không hề nhẹ hơn chút nào, người đó loạng choạng lùi lại vài bước. Một số người chơi bóng rổ ngay lập tức nổi giận, chỉ vào mũi anh ta, tức giận nói: “Tại sao con người anh lại như thế chứ? Chúng tôi đều không cố ý, tại sao anh lại …”