“Như vậy… tất cả mọi người đều đang chờ mà…” Giám đốc Đài truyền hình cũng lộ ra vẻ khó coi.
Mỗi lần phỏng vấn đều đều cần đến nhân lực và vật lực rất lớn, không đơn giản như nói miệng.
Thẩm Thanh cũng rất áy náy, lẽ ra bà ấy nên chất vấn Ngôn Dương sớm hơn.
Cuối cùng bà ấy cắn răng nói: “Được rồi, nhưng mình không thể lên sóng những kỳ tiếp theo được. Mình chỉ có thể nhận lần phỏng vấn này thôi, được không?”
“Vậy… vậy thời lượng có thể tăng thêm không?”
“Được, nhưng hy vọng chỉ một lần là kết thúc. Bà ấy miễn cưỡng nói.
Sau đó Thẩm Thanh vào phòng hóa trang để dặm lại lớp trang điểm rồi đến phòng ghi hình.
Các phòng ban đã sẵn sàng, trợ lý của Thẩm Thanh không đến vì trong nhà có trẻ con bị ốm, vừa khéo khoảng thời gian này Hứa Minh Tâm hay đi cùng Thẩm Thanh. Thông cáo của bà ấy cũng không nhiều, coi như cho mình một kỳ nghỉ dài.
Hứa Minh Tâm bận trước bận sau, vừa dặm lại lớp trang điểm vừa xem kịch bản có gì.
Những chuyện này Ngôn Dương không thể giúp gì được.
Đúng lúc này, ông ấy nhận được điện thoại của Ảnh Họa Bì.
“Anh Cửu, người của Ngôn Minh Hi đã có hành động rồi, bây giờ phải làm thế nào?”
Ngôn Dương nghe vậy, trong lòng run lên một cách kịch liệt, nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Thẩm Thanh dưới ánh đèn sân khấu.
Thành bại đều nằm ở lần hành động này, rất cuộc có phải mượn lực của Cố Gia Huy diệt trừ tâm phúc này một cách triệt để hay không?
Ông ấy có Thẩm Thanh làm điểm yếu, không thể bí mật tranh đấu với Ngôn Minh Hi được.
Hơn nữa nếu để Ngôn Hải biết ông ấy đã giết hại bố mình, ông ấy cũng sợ Ngôn Hải sẽ không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Vì thế tọa sơn quan hổ đấu là kết quả tốt nhất cho Ngôn Dương.
Nhưng bây giờ…
“Tôi sẽ đích thân ra tay, cậu đến phụ trách việc đưa Hứa Minh Tâm về đi.”
“Cái gì? Kế hoạch không phải như vậy, nhiệm vụ của tôi không phải là bảo vệ Hứa Minh Tâm và Thẩm Thanh mà? Anh muốn đích thân ra tay ư?”
“Phải, tôi cũng lười dây dưa qua lại với ông ta rồi. Kéo dài bao nhiêu năm rồi cũng nên có một kết quả.” Giọng Ngôn Dương rất bình thản: “Cậu đưa Hứa Minh Tâm rời đi trước đi.”
Ngôn Dương cúp máy, gửi tin nhắn, sau đó tranh thủ giờ nghỉ bảo Hứa Minh Tâm đến phòng hóa trang lấy đồ.
Ảnh Họa Bì đã đợi sẵn ở đó.
Ngôn Dương đi về phía Thẩm Thanh, Thẩm Thanh lập tức phát giác ra được ông ấy có gì đó không ổn, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ngôn Minh Hi tới rồi.”
“Cái gì? Vậy Minh Tâm…
“Đừng lo lắng, anh đã bảo Ảnh Họa Bì bảo vệ con bé, nhất định sẽ không để nó gặp nguy hiểm. Anh đã hứa với em, anh sẽ không hối hận. Lần này, anh sẽ không mềm lòng nữa. Trước kia anh luôn nghĩ đến lời hứa, sự có một ngày ông ta biết được chân tướng sẽ oán hận anh. Nhưng bây giờ… anh không muốn thấp thỏm không yên nữa. Anh muốn diệt cỏ tận gốc.