Khi đã tiếp đất an toàn, bước chân của cô cũng trở nên không chân thực, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Cô biết lái xe không? Cô tự lên xe đi, mau chóng rời đi.”
“Tôi… tôi biết.”
Hứa Minh Tâm nhanh chóng chạy lên xe bảo mẫu, cô tự biết mình chỉ là một con gà nhép yếu đuối, có đi cũng không giúp được gì.
Cô vội vàng gọi cho Cố Gia Huy, bảo anh tới cứu người.
Vợ chồng Ngôn Dương rất quan trọng với cô, cô không thể trơ mắt nhìn họ gặp nguy hiểm được.
Cố Gia Huy biết tin, tỏ ý anh sẽ đến ngay lập tức. Hứa Minh Tâm đang chuẩn bị lái xe rời đi thì vô tình nhìn thấy xe của Ngôn Hải.
Lòng cô run rẩy dữ dội, nếu Ngôn Hải vào đó thì chẳng phải anh ta sẽ biết bố ruột của mình là ai sao?
Cô không dám rời đi nữa mà vội vàng xuống xe.
Lúc Ngôn Hải xuống xe liền nhìn thấy Hứa Minh Tâm bước đến nghênh đón mình thì khẽ nhíu mày.
“Minh Tâm?”
“Anh muốn đi đâu?”
“Không biết nữa, đài truyền hình gọi điện cho anh, bảo anh tới đây nói bố đang tìm anh.”
“Bố nuôi không tìm anh đâu, bố bảo anh… bảo anh về lấy đồ với em.” Cô vội vàng nói, giọng nói cũng run rẩy lắp bắp. Dù sao nói dối tạm thời cũng cần trình độ. Ngôn Hải nghe vậy thì cau chặt mày lại.
“Minh Tâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Từ trước đến nay em đều không biết nói dối.
Há?
Trình độ nói dối của cô tệ đến vậy sao? Tốt xấu gì anh ta cũng phải do dự một chút chứ?
“Dù sao… em… aiya, đau quá…
Hứa Minh Tâm không tìm được cách nào tốt hơn chỉ có thể ngồi thụp xuống đất, ôm chặt lấy bụng mình, lông mày nhíu chặt lại.
Ngôn Hải thấy cô như vậy, lập tức ngồi xuống hỏi: “Em bị làm sao thế? Gần đây có bệnh viện, để em đưa em qua đó.
“Được ạ được ạ, bụng em đau quá, có lẽ là ăn phải thứ gì đó bị hỏng rồi.”
Ngôn Hải nhớ bệnh viện ở ngay gần đó, đi một lúc đã có thể tới nơi rồi.
Hai người lên xe, sau khi đến bệnh viện Hứa Minh Tâm cứ nằm chặt lấy tay anh ta không buông.
Đúng lúc này ở ngoài xa vang lên một tiếng đoàng đoàng.
Là tiếng súng!
Tiếng súng vang lên từ phía đài truyền hình, cơ thể hai người họ cứng lại, nhận ra đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngôn Hải gần như không kịp suy nghĩ gì cả, vừa nghĩ đến Ngôn Dương và Thẩm Thanh đều đang ở bên trong, trong nháy mắt trái tim anh ta như thắt lại.
Hứa Minh Tâm không kịp ngăn cản anh ta đã bị anh ta dứt khoát bỏ lại một bên.
“Ngôn Hải!”
Cô vội vàng kêu lên, anh ta lại làm như không nghe thấy.