“Dì.”
Minh Tâm nghẹn ngào gọi bà ta. Quý Thiên Kim thương đứa cháu này còn không hết, bà ta ôm cô vào làng.
Quý Thiên Kim biết lúc đó cô cũng có mặt ở hiện trường vì chuyện này có liên quan đến có nên mới thật sự hành động, thậm chí bà là còn viết mail gửi cho Lance.
Máy gã dưới trường anh ta làm hại đến người củabà ta, món nợ này không dễ trả đâu.
Đừng tưởng rằng hai thành phố cách xa nhau thì bà ta không làm gì được.
Nhà họ Quý bạn bè môn sinh đồng liệu ở khắp nơi trên thế giới, làm to ở chính phủ hay là nguyên thủ quốc gia đều có, mạng lưới giao thiệp rất lớn.
Chưa kể anh trai của Quý Cảnh An còn làm trong đại sứ quán ở London.
Muốn cho Lance thấy chút màu mè thì vẫn rất đơn giản.
Dù gì Lance và Josh còn đang đấu đá nhau kinh khủng, đến giờ vẫn bất phân thắng bại. Nếu như trêu chọc người ngoài quá nhiều, sợ rằng đó cũng là tự rước họa vào thân.
Đã vậy, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn rồi, Lance cũng chẳng muốn thêm bạn cho Josh đầu.
Hai người tản bộ trong vườn hoa, Quý Thiên Kim an ủi cô một chút, người chết rồi cũng không thể sống lại được, đâu ai ngờ được bị kịch như vậy lại xảy ra.
“Lần này dì đến không phải chỉ là đi cùng với câu của cháu, đến là để thăm cháu đầy. Dù sở Ngân Minh phúc với sự thịt bắp thế khi sử không bỏ qua cho Kettering dầu, có khi còn đánh một trận. Nếu Cố Gia Huy có thể không dây dưa gởi đến nhà họNgôn nữa thì tốt nhất phải cho sạch sẽ đi.”
“Lực lượng bên Ngôn Dương mà đối đầu với Kettering thì có khác nào lấy trứng chọi đá “Không có biện pháp nào khác a?”
“Có chứ. Nếu như Ngôn Dương buông bỏ hết hận thủ, giết Ngôn Minh Hi đầu xuôi đuôi lọt, đừng dính đến Kettering nữa, thế là vạn sự đại cát rồi.”
“Nhưng mà, cháu cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra hay sao?”
Quý Thiên Kim nhưởng mắt hỏi.
Hứa Minh Tâm nghe xong thì ngập ngừng một lúc.
Căn bản Ngôn Hải sẽ không trở thành trở ngại với Ngôn Dương, vì người mà Ngôn Dương yêu nhất là Thầm Thanh, tình cảm của ông ấy dành cho Ngôn Hải chính là yêu ai yêu cả đường đi lối vé.
Giờ Thẩm Thanh đã mất rồi, chỉ sợ Ngân Minh Phúc sẽ ra tay đánh một trận.
Còn về phần Ngôn Hải… e là anh ta chẳng còn tâm trạng gì mà nghĩ nhiều nữa, “Dì là nhất là cháu đấy, nên cháu cũng phải hiểu sao đi lại phản đối cháu với Cố Gia Huy chưa? Bao bệnh lắm, nhà họ Quý không bảo vệ châu được chutoàn”
“Cháu không nỡ rời xa anh ấy”
“Cháu chỉ cần có một ý niệm muốn rời khỏi thi đã nên chuyện rồi, hết lần này đến lần khác cháu cứng đầu… đâm đầu vào chỗ chết như mẹ cháu!” Quý Thiên kim thở dài nói, bất lực vô cùng.
Bà ta chỉ có thể nói đến đó, chứ không thể lựa chọn thay Hứa Minh Tâm những chuyện trong đời cô.
Đây là tình yêu, là tìm lấy một người bầu bạn cả đời, chứ không phải ra chợ mua rau bán cá.
Bà ta xoa đầu Hứa Minh Tâm, bảo rằng: “Lúc nào có thời gian thì về thăm nhà một chút, các anh, các cầu của cháu bình thường không hay ở nhà, nhưng di lúc nào cũng có mặt. Dù gì ở nhà thì cũng phải có người trông. Dì đã trông nhà nhiều năm thế rồi, cũng cần có người bầu bạn chứ.”
“Dì ơi, cháu biết rồi, lâu nay cháu vẫn không về nhà họ Quý, cháu xin lỗi…