Có thể nhìn ra được Cố Gia Huy đúng là rất yêu thương vợ mình.
Tất cả mọi người đều đồng thời nhìn qua, bày tỏ ý hoan nghênh cô đến đây.
Hứa Minh Tâm vẫn cảm thấy hơi choáng váng, bây giờ mình đã bước chân vào giới quyền quý rồi sao? “Mong… Mong mọi người sẽ giúp đỡ nhiều hơn.”
“Khiêm tốn quá, sau này phải là có quan tâm đến chúng tôi mới đúng. Những người đứng đây ít nhiều gì thì cũng là những người có quan hệ hợp tác với tập đoàn Cổ Linh.
Mọi người đều là bạn của nhau, nếu không có việc gì thì có thể cùng nhau tâm sự nói chuyện phiếm, coi như là củng cố hậu phương vững chắc cho cánh đàn ông của chúng ta thôi.”
“Bà Nga nói hay lắm.”
Sau khi giới thiệu xong, mọi người đều tản đi chỗ khác.
Bà Nga nằm lấy tay của cô, nói: “Chiếc nhẫn này cô có thể nói cho tôi biết nó có giá bao nhiêu không? Chồng tôi rất thích sưu tầm đồ, trước giờ luôn mong có được nó, nhưng lại không thể nào tìm được “
“Giá sao? Tôi cũng không biết, Cố Gia Huy không nói cho tôi biết “
“Chiếc nhẫn “Lễ vật của Vương Phi” này làm cho biết bao nhiêu người mơ tưởng muốn có, giả thật sự của nó phải là trên trời!”
“Lễ vật của Vương Phi?”
“Người ta đồn rằng Vương tử Ả Rập bởi vì tài sản trong gia đình đã cạn kiệt nên muốn lấy viên kim cương hồng này tặng Vương Phi làm quà sinh nhật. Vì vậy, viên kim cương hồng này còn có tên gọi khác là “Lễ vật của Vương Phi”. Chúng tôi đều đã từng nghe qua về những việc làm dũng cảm của cô Hứa Minh Tâm đây. Có quả thực là người thắng cuộc đấy.
“Thật là vậy sao? Chắc là do tôi may mắn thôi “Không phải là ai cũng có thể may mắn được như vậy dầu, đợi chút nữa cô sẽ biết thôi.”
Bà ta cười cười, không nói rõ ràng.
Hứa Minh Tâm đã nhanh chóng nhận ra ý tứ trong lời nói của bà ta.
Cô nghĩ tới những cô chủ con nhà quyền quý kia, đeo vàng đeo bạc, rạng rỡ sang trọng, nhưng không nghĩ tới thật ra trong nhà những người đó có vô số vấn de.
Có người chồng ở bên ngoài nuôi người khác, lúc mới bắt đầu còn có vẻ muốn làm loạn, nhưng đến cuối cùng cũng đành trở nên lãnh đạm không quan tâm.
Chỉ cần không sinh con, không tranh gia sản với con trai của họ, họ cũng sẽ không có vấn đề gì.
Có những cặp vợ chồng quanh năm đều ở riêng, giống như là người lạ vậy.
Cũng lắm là có một lễ cưới, cũng không cần phải có tình cảm với nhau.
Hứa Minh Tâm vừa nhìn lại vừa nghe cũng cảm thấy rất đáng sợ,
Bà Nga không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng có, nói: “Cô Minh Tâm chắc chắn là không hề thích rơi vào hoàn cảnh như vậy đúng không?”
“Đúng vậy, chuyện này… dĩ nhiên tôi không hế muốn, rõ ràng nhìn mọi người ai ai cũng đều rất sang trọng xinh đẹp.
“Mỗi người đều có hai mặt khác nhau, một mặt tốt đẹp thì muốn thể hiện ra trước mọi người, còn một mặt xấu xa kia chắc chắn phải che đi. Nói cách khác, cô chỉ cần nhìn thấy tôi thành công xinh đẹp là được, không cần quan tâm tôi đã cố gắng thể nào, đời sống riêng tư có đau khổ thế nào, nói như vậy cô đã hiểu hay chưa?”
“Vậy tổ chức tiệc trà còn có ý nghĩa gì chứ?”