Cô vội vàng mở ra.
Cô nhìn thấy một phong thư.
“Minh Tâm, tớ đã rời đi được một tháng rồi. Cả tháng nay, tớ đã sống rất vui vẻ, đi rất nhiều nơi trước đây chưa từng đi. Lần này tớ muốn du lịch một thời gian lâu, cho nên cậu không cần phải lo lắng. Mỗi một tháng, tớ sẽ gửi bưu thiếp cho cậu. Tớ biết hôm nay cậu sẽ chụp ảnh tốt nghiệp, nhưng tớ lại không thể tham gia, cho nên chỉ có thể tăng món quà này cho cầu, tớ rất tiếc. Còn cá… hôn lễ của cậu nữa, có lẽ tớ cũng không thể tham gia được, tớ sẽ không và kịp được, hy vọng đến khi tớ về, cậu sẽ là một người vợ xinh đẹp, tốt nhất là lúc đó cậu đã có thai, có em bé, vậy thì chắc chắn tớ sẽ trở thành mẹ nuôi. Ngoài rồi hoa trong lễ cưới của cậu không được cho người khác đầu nhé, phải giữ cho tớ, tớ muốn được chúc phúc trở thành người tiếp theo có đám cưới.
Hứa Minh Tâm, cậu nhất định phải hạnh phúc, cùng với tớ, chúng ta sẽ cùng hạnh phúc mãi về sau
Sau khi Hứa Minh Tâm xem xong, lệ rơi đầy mặt.
Cô tiếp tục mở quà ra, là một cái hộp âm nhạc xoay tròn.
Bên cạnh là một hàng chữ nhỏ.
“Mong rằng Minh Tâm của chúng ta, dù có đi xa đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không quên ước vọng ban đầu.”
Không quên ước nguyện ban đầu, con đường sắp tới sẽ không còn những nuối tiếc.
Vậy còn ước nguyện ban đầu của Bạch Thư Hân thì sao?
Có phải cô ấy đã đi lạc đường, nên mới nói cô phải nhớ kĩ ước vọng ban đầu, không được quản Cô có thể bảo với Cố Gia Huy đi thăm dò điện chỉ này, chắc chắn sẽ tìm được Bạch Thư Hân,
Nhưng có không làm vậy.
Nếu như Bạch Thư Hân đã muốn rời đi trong yên lặng, đó là vì cô ấy cũng không muốn cô đi tìm.
Cô ấy nói sống rất vui vẻ, cô hẳn là phải tin tưởng mới đúng.
Cô cầm món quà xoay rất lâu, cuối cùng thận trọng đặt ở trong túi xách, mang về kí túc xá.
Mọi người đã thay áo sơ mi trắng, con trai cũng mặc âu phục giày da, thắt cà vạt, tóc cũng được tạo kiểu, ai ai cũng rất bảnh bao sáng sủa.
Trên khuôn mặt mỗi người đều mang nụ cười tươi sáng, nhưng trong nụ cười ẩn giấu chút nuối tiếc.
Quãng thời gian bốn năm đại học theo lý thuyết là thời điểm vô lo vô nghĩ nhất, giờ đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, mỗi người mỗi ngày.
Sau này, mỗi người đều sẽ phải bước ra ngoài đối diện với cuộc sống đầy rẫy những bận rộn, tự đi làm để lo cho chính mình.
Hứa Minh Tâm vẫn còn cảm thấy mờ mịt, không biết mình sẽ làm một kế toán, hay là mở một tiệm bánh. Trước kia cô vốn dĩ rất ghét số sách, nhưng hôm này đã bắt đầu có niềm yêu thích với ngành nghề này
Mọi người tựu chung một chỗ chụp hình, các em khóa dưới cũng đến tặng hoa, từ lầu dưới ký túc xét một đường vô tới cửa.
Có đồng phục cử nhân, còn có cả váy cưới.
Lớp học có tỷ lệ trai gái rất cân đối, mười hai nữ, mười ba nam, cuối cùng chỉ hơn có một nam sinh.
Nhưng, Hứa Minh Tâm cũng cảm thấy hoảng hốt, bởi vì hai người đàn ông kia đang ôm nhau thật chặt, thể sẽ không làm độc thân.