“Không biết vì sao trực giác của tôi nói cho tôi biết, trong hôn lễ này phải còn một người khác, nhưng mà tôi không tìm được. Không biết tại sao tôi lại tìm đến chỗ cô. Tôi… tôi quên nhiều chuyện lắm, tôi đâu có từng thích có đúng không?”
Tục ngữ nói, có rượu vào thì gan to ra, Ôn Mạc Ngôn uống rượu vào, lại không còn nói lắp. Con người của anh ta hiện lên màu đỏ tươi, chứa một chút cuồng say.
Anh ta nắm chặt vai Hứa Minh Tâm, nắm quá chặt khiến cô thấy đau.
“Không có, tôi và anh không có quan hệ gì cả”
“Vậy… vậy tại sao tôi lại về đây tìm cô, nơi này… nơi này nói cho tôi biết, hẳn là tôi nên tìm… tôi tìm khắp nơi rồi, thì tìm được cô.”
Anh ta đau đớn tuyệt vọng chỉ vào trái tim mình, đau đến mức run rẩy cả người. Đây là lễ cưới của anh ta, anh ta biết rõ Christie chính là người vợ mà mình sẽ nắm tay suốt cuộc đời.
Nhưng trong lễ cưới, tinh thần anh ta cứ bồn chồn, cứ phải nhìn xung quanh, chờ mong một gương mặt xã la xuất hiện. Anh ta không thể hình dung dáng vẻ người kia như thế nào, quá mơ hồ, anh ta chỉ biết đó là một cô gái.
“Rất buồn cười phải không? Hôm nay là ngày tôi kết hôn mà tôi lại chạy đến chỗ cô, biến thành như thế này. Cô… chắc là cô biết cái gì phải không?”
Hứa Minh Tâm buồn bã lắc đầu, chuyện đã đến nước này, cô không thể nói được nữa, vì bọn họ đã đăng kí giấy kết hôn, là vợ chồng trên mặt pháp luật. Chuyện của anh ta và Bạch Thư Hân đã đi đến bước này, cô ngăn cản một cách cứng rắn thì lại không công bằng với Christie. Huống hồ, Ôn Mạc Ngôn đã quên hết những gì về cô ấy rồi mà.
“Ngay cả cô còn không biết thì tôi phải đi tìm ai?”
Anh ta cúi đầu, ngồi phịch xuống sofa, đau khổ ôm đầu bằng đôi tay của chính mình.
Hứa Minh Tâm im lặng không đáp.
Không bao lâu sau, mọi người tìm đến đây. Christie chạy vào trước tiên, dìu Ôn Mạc Ngôn lên.
“Ông xã, sao anh ở đây? Cha xử còn đang chờ chúng ta kia, chúng ta đi xuống trước đi
Cô ta nói xong, bèn kéo Ôn Mạc Ngôn đang suy sup di roi.
“Em không sao chứ?”
Cố Gia Huy bước lên, xoa đầu cô.
“Em… em không nói gì cả.
“Em là một cô bé tốt, có lẽ không nói gì cả mới là cách tốt nhất cho bọn họ. Ván đã đóng thuyền, không ai có cách nào để thay đổi. Có đôi khi… số phận trêu đùa người ta như thế đấy.
Đề anh phải đợi hai năm mới có được Hứa Minh Tâm, bây giờ lại nói với anh rằng hai người bọn họ không phải là một đội trời sinh. Nếu cương quyết yêu đương với nhau, anh sẽ không được chiết từ tế.
Thật đúng là buồn cười.
Rốt cuộc là anh cầu xin số phận hay là bị số phận đùa giỡn trong lòng bàn tay,
Lòng Hứa Minh Tâm cảng thấy không vui, cô bước xuống tiếp tục tham gia bữa tiệc, trông thấy Ôn Mạc Ngôn đi đến trước những chiếc bàn tiệc, ai rót rượu cũng không từ chối. Anh ta có thể uống rượu ngàn chén không say, nhưng bây giờ đã lào đào chuếnh choáng
Christie cẩn thận đứng bên cạnh dìu anh ta, nhìn anh ta như thế, lòng cô ta như dao cắt, liên tục khuyên anh ta uống ít một chút, anh ta đã uống quá nhiều rồi. Nhưng Ôn Mạc Ngôn không nghe, văn uống hết ly này dên lý khác.
Cuối cùng, đến bàn của Hứa Minh Tâm.
Anh ta bưng ly rượu lên, nhìn Hứa Minh Tâm thật kĩ, không kịp nói chữ “kính rượu” đã ngửa đầu uống can cả ly.