Cuối cùng cô đành phải chịu miệng đẳng lưỡi khô mà tìm đại một nơi nào đó rồi ngồi xuống,
Ngay trước mặt cô là một cái hồ nhân tạo, phía trong còn có cả thiên nga trắng muốt xinh đẹp tuyệt trần, lúc này đang chải chuốt bộ lông của mình một cách vô cùng nhã nhặn. không hề hoảng sợ khi gặp người lạ, cho dù nhìn thấy có người đi qua thì cũng sẽ không bỏ đi mà ngược lại còn xòe cánh chờ được cho ăn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Tâm có thể được vuốt đầu thiên nga ở khoảng cách gần như thế này.
Trước đây có chỉ mới nhìn thấy ở vườn bách thủ mà thôi.
Cô ngồi ở bên hồ hóng mát, những làn gió nhẹ thoảng thoảng thổi tới rất mát,
Cô đang đợi Diễn đến đây tìm mình bởi vì cô thực sự không đi nổi nữa rồi, cảm giác cứ như đang lạc vào một mê cung.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người bỗng bước vào với điệu bộ vội vàng.
Đôi mắt cô bỗng chốc co lại, đúng thực là khó có thể ngờ tới, thế mà cô lại gặp được Phó Minh Tước ở ndi này.
Hơn nữa, còn một người khác đang đi bên cạnh anh ta. Cô không nhận ra người này nhưng hình như nhìn rất quen.
Giống… Lucia.
Có phải đó là Lance, anh trai của Lucia không nhỉ? Cô vừa liếc thấy bọn họ đang đi về phía hồ nhân tạo thì theo bản năng mà trốn sau tảng đá.
Tảng đá rất lớn cho nên có thể dễ dàng che hết được dáng người mảnh khảnh của cô, đến cả cái bóng cũng không hề bị lộ ra.
Hai người bọn họ nói chuyện vô cùng say sưa, cũng chẳng ngờ được nơi này lại có người ngoài.
“phó Minh Tước, tôi biết mặc dù trên danh nghĩa anh phục vụ quên mình vì tôi nhưng chưa từng có một lần nào thực sự chân thành với tôi. Anh chỉ làm chuyện mà anh muốn làm, không hề nghĩ tới chuyện ám sát Josh và K, đúng chứ?”
“Tôi chưa bao giờ là thuộc hạ của anh, tôi cũng đâu phải là người không có thân phận gì. Anh Lance đây muốn sai bảo tôi, muốn tôi thay anh giết người cũng phải xem xem anh có thể lấy ra được thứ mà tôi muốn hay không.
Khóe miệng Phó Minh Tước mìm cười, hiện lên một vòng cung mi hoặc.
Hệt như là Con dơi đang thèm khát máu tươi, chao liệng trong màn đêm u tối, tòa ra hơi thở nguy hiểm.
Dẫu rằng anh ta bị soi rọi dưới ánh mặt trời thì Hứa Minh Tâm vẫn không thể hiểu được rốt cuộc người này đang muốn làm gì.
Thần bí khó lường, vô cùng nguy hiểm.
“Vậy xin hỏi anh muốn thử gì đây?”
Phó Minh Tước đang chuẩn bị nói thì bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, liếc mắt sang chỗ tối, lên tiếng: “Chuyện này đương nhiên tôi sẽ nói với anh vào khi khác, nhưng bây giờ tôi còn chuyện khác quan trong hdn.”
“Không biết anh có chuyện gì muốn làm “
“không thể trả lời được, tôi còn có việc, xin phép rời đi trước.”
Vừa nói xong, Phó Minh Tước vội vàng rời đi ngay tức thì.