“Thủ của tôi có thể hiểu được, vậy còn cô ấy thì sao? Cô ấy với cô có thâm thủ đại hận gì à?”
“Bạn tốt của cô tên là Bạch Thư Hân, đúng không?”
“Cô từng gặp cô ấy à?” Hứa Minh Tâm kích động hỏi.
“Tôi từng gặp cô ta. Trong tiệc đính hôn của Christie, cô ta đụng phải tôi, còn làm hàng đồ của tôi nữa chứ. Nếu không phải vì nể mặt Christie, làm sao tôi có thể bỏ qua cho cô ta một cách hữu nghị như vậy dudc?”
“Cô… bắt nạt cô ấy?”
“Bắt nạt? Tôi chỉ dạy cho cô ta biết cách làm người mà thôi. Vừa nhìn đã biết là gia giáo không nghiêm. Chỗ này là London, không phải Đà Nẵng phương Đông, cô ta lại dám bất kính với tôi, đó là bắt kinh với hoàng gia!”
Vivian nghênh ngang cao thượng nói, hai tay khoanh trước ngực. Hứa Minh Tâm nghe cô ta nói vậy không khỏi nhíu mày.
Cô ta đã dùng thân phận cháu ngoại của vương hậu để bắt nạt Bạch Thư Hân ư? Cô ta có tư cách gì? “Vậy cô định đối phó với bọn tôi như nào? Cướp vài bộ đổ vải cái túi xách cũng không hết giận à?”
“Hôm nay tôi sẽ khiến các cô không mua được bắt cứ món đồ nào hết, tốt nhất là các cô nên ngoan ngoãn rời đi, đừng làm bẩn mắt tôi.”
“Được được được, coi như cô lợi hại, chúng ta đi. Kỷ Nguyệt Trâm nhân thua.
Nhưng Hứa Minh Tâm không chịu rời đi mà quay người gọi một cuộc điện thoại.
Cô gọi điện thoại cho Diễn nhưng Chủ Strzyga lại nghe máy, Tin nhắn bình thường cũng là ông ấy trả lời.
“Diễn, cô và Vivian, ai có quyền lực to hơn? “Đương là cô Diên rồi, cô Diên được vương hậu đích thân nuôi nắng, thường xuyên ở Hoàng cung. Mặc dù không có bất cứ quan hệ huyết thống, nhưng thân phận và địa vị của cô ấy, cô Vivian không thể so bị được.
“Vậy tôi mong cô hãy giúp tôi một chuyện, chuyện này có lẽ sẽ phải đắc tội với Vivian, cô có giúp tôi không?”
“Cô Diên đã nói cô Minh Tâm cứ việc yêu cầu, cô ấy còn không thèm để Vivian vào mắt
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy điều này.
Cô vẫn sợ Diên rất khó xử.
“Vivian kia có ức hiếp cô không?”
“Cô Diên nói sẽ không, chỉ có cô ấy bắt nạt cô
Vivian thôi.”
Hứa Minh Tâm cẩn thận nghe trong giọng điệu của Chủ Strzyga không có bất cứ ý khó xử nào, xem ra đúng là như vậy thật.
“Vậy được rồi, hãy giúp tôi chuyện này.
Hứa Minh Tâm cúp điện thoại Kỷ Nguyệt Trâm hỏi: “Không phải cô định đầu với cô ta đấy chứ?”
“Ưm, hôm nay thật sự phải đấu với cô ta rồi “Không phải chủ, tính tình của cô ta rất phiền phức đấy.”
“Kỷ Nguyệt Trầm, cô đã thấy của bò bao giờ chưa?”
“Hả? Cua ư?”