“Hứa Minh Tâm, em rất may mắn khi quen biết chị và cũng cảm ơn chị đã không đối xử với em như quái vật. Thỉnh thoảng chính em cũng ghét bỏ dáng vẻ nam không ra nam mà nữ không ra nữ của mình, cảm thấy bản thân là một biến thái.”
“Bạn không phải tự nguyện, bạn cũng có nỗi niềm khó nói, tục ngữ nói rất hay, thà sống nhục còn hơn chết vinh, mặc dù có chút lập dị nhưng sống tốt là được. Chết… rất đơn giản, mắt vừa nhằm thì không còn chuyện gì nữa.
Những trách nhiệm kia của bạn chỉ có thể để người sống gánh vác, điều này là một loại hành vi vô trách nhiệm”
“Chỉ có sống tốt thì mới xuất hiện kỳ tích và hy vọng!”
“Chị nói không sai, chỉ có sống mới có hy vọng mà hy vọng của em đang ở ngay trước mắt”
“Thật sao? Bạn hy vọng gì vậy?”
Hứa Minh Tâm mù mà mù mờ, không nghe ra hàm ý bên trong của cậu.
Diên không trả lời, chỉ cười. . KHÔNG Q