“Minh Tâm, em đang ở đâu?”
“Hứa Minh Tâm!”
Đây là giọng nói của Cố Gia Huy.
Đột nhiên, cô khôi phục ý thức, muốn trả lời lại nhưng không phể phát ra âm thanh do cơ thể quá đau đớn, thậm chí cô không thể nâng cánh tay hay cử động bàn chân mình.
Cô híp mắt, nhìn thấy anh đang tìm kiếm xung quanh để tìm ra cô.
Anh còn đến tìm cô để làm gì? Sau khi tỉnh rượu lại nhận thấy rằng cô và Lucia vẫn còn kém xa nhau, vẫn còn muốn tìm đến cô để trêu đùa hay sao?
Điều kiện của anh tốt như vậy, muốn tìm cô gái như thế nào mà không được, tại sao nhất định phải là cô?
Lẽ nào, bởi vì cô rất dễ bị lừa gạt hay sao?
Cô cô gắng mấp máy khóe miệng, lộ ra một nụ cười chua xót.
Con người lăn xuống vách núi nhất định sẽ để lại dấu vết, cuối cùng Cố Gia Huy cũng tìm thấy Hứa Minh Tâm trong bụi cỏ.
Trên người cô là toàn là những vết thương do bị cành cây cào vào, chân tay cũng không thể cử động được.
“Minh Tâm!”
Anh vội vàng chạy về phía trước, ôm cô vào trong lòng ngực.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp trong lòng ngực anh, nước mắt cô không ngừng rơi xuống làm ướt cả áo của anh.
Thậm chí cô không còn sức lực để khóc, chỉ có thể nức nở, hai vai run run, giống như một đứa trẻ bất lực.
“Đừng sợ, anh đưa em về nhà”
Anh từng chữ từng chữ nói ra, như thể đang truyền niềm tin cho cô.
Anh cống cô trên lưng, bước lại lên dốc một cách khó khăn.
Mà những người của Diên cũng đuổi theo ở phía sau, gặp được anh và giúp đỡ anh dìu Hứa Minh Tâm lên trên.
Cố Gia Huy lái xe đến bệnh viện, bác Sĩ nói không có gì đáng ngại, ngoại trừ nhiều vết bầm tím và gãy xương nhẹ ở bắp chân, nghỉ ngơi khoảng mười ngày sẽ khỏe lại ngay.
Trong lúc Hứa Minh Tâm ở bệnh viện, đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Lông mi của cô, từng chiếc từng chiếc còn ướt tất rõ ràng.
Ngay lập tức trái tim của anh co thắt lại, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn khi anh nhìn cô.
“Lẽ nào, anh và em đã ở bên nhau hai năm mà em hoàn toàn không tin anh, chỉ tin tưởng vào những gì em nhìn thấy thôi sao?
“Tại sao em không hỏi anh dù chỉ một chút, cứ như thế lập tức phán anh tử hình”
Giọng nói của anh trầm và thấp, khàn khàn có chút bất lực, nhưng mà nhìn thấy cô trở nên như vậy, tất cả câu hỏi đều biến thành tự trách bản thân.
Nếu như anh chạy đuổi theo cô sớm hơn một chút, thì có lẽ cô sẽ không trở thành như thế này.
Hứa Minh Tâm hôn mê cả một buổi tối, sáng sớm hôm sau mới yếu ớt tỉnh lại Thời điểm tỉnh lại đầu óc choáng váng, cơ thể đau đến mức không thể cử động nổi.