Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1751: Chương 1751




Số mệnh của bọn họ không gắn kết v‹ nhau, sợi chỉ đỏ của Nguyệt Lão cũng không được buộc trên người bọn họ.

Anh phải có trách nhiệm với cuộc đời của cô.

“Chỉ có hai ngày, anh không thể thi triển thực lực hành sự trước sao?”

“Không được”

Anh gân từng câu từng chữ trả lời cô, ngữ khí không thể cho qua.

Hứa Minh Tâm không thể hiểu được, cô đã chủ động thế này rồi, làm sao anh ấy còn có.

thể kiềm chế được như vậy?

“Anh nói thật đi… có phải anh chê ngực em nhỏ không?”

“Không phải, đừng có nghĩ linh tinh nữa, anh sang phòng kế bên đây, có chuyện gì thì gọi anh”

Anh quay lưng rời đi, thái độ vô cùng dứt khoát.

Hứa Minh Tâm ủy khuất đến phát khóc, cũng sắp kết hôn đến nơi rồi, còn làm loạn cãi nhau thế này.

Rốt cuộc cô làm sai chỗ nào chứ? Anh sao lại không chạm vào cô?

Chẳng lẽ lại đi học cái gì mà võ công đồng tử sao?

Cố Gia Huy ở phòng bên cạnh, quay đi quay lại cũng không ngủ được.

Lồng ngực thiếu mất cô nhóc mềm mại kia, trong lòng cảm thấy hụt hãng.

Cô chắc chản đang rất buồn, có phải đang khóc rồi không, cô nhóc này lại muốn người ta tự đau lòng mà dỗ cô đây mà.

Anh sợ nhất là cô khóc, nhưng hôm nay chính anh lại khiến cô khóc mấy lần.

Trong lúc anh đang suy nghĩ lung tung, không ngờ rằng bên ngoài lại truyền đến tiếng cửa bị mở ra.

Anh lập tức nhắm chặt mắt, biết người vào.

là cô.

Hứa Minh Tâm như một tên trộm, rón ra rén tay chân chạy đến, thấy không bị anh phát hiện ra mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

€ô mò trong bóng tối đi về phía trước, lại khiến đầu gối đập vào cạnh giường, đâu đến mức hít vào một hơi khí lạnh, suýt thì kêu ra tiếng rồi. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô đau đến nước mắt to tròn rơi xuống, ôm chặt đầu gối của mình, đau muốn chết.

Phải mất nửa ngày đầu gối mới có cảm giác lại Cô khập khiễng trèo lên trên giường, như một con mèo con, khoan khoái nằm trong vòng tay anh.

Tim Cố Gia Huy nhói lên, nghe động tĩnh trong bóng đêm liền biết cô bị đụng rất đau.

Cô ôm lấy cánh tay anh, lúc này đã mặc quần áo rồi.

Cô cũng giống anh, rời khỏi Cối Gia Huy liền không ngủ được, đã bị dưỡng thành thói quen rồi Ôm anh, rất có cảm giác an toàn.

Mười lăm phút sau, cô đã ngủ say rồi, hơi thở đều đặn truyên đến.

Người đàn ông trong bóng tối lúc này mới mở mắt, dùng bàn tay to lớn của mình xoa xoa đầu cô.

Mắt anh dần thích nghi với bóng tối, nhìn thấy khuôn mắt trắng nõn mịn màng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.