Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1790: Chương 1790: Chương 1789




Vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ.

Một số vết thương bị nhiễm trùng, nên mới bị sốt cao như bây giờ.

Trong giấc ngủ, anh ta không ngừng gọi tên anh, anh đã mạnh mẽ hai mươi sáu năm, lần đầu tiên…yếu ớt và đau đớn đến thế.

“K… Tôi cảm thấy rất đau…”

Cố Trường Quân cảm thấy khó chịu, hai tay năm chặt lại.

“Chờ tôi.”

Anh nặng nề nói ra hai chữ này, đi về phía chỗ ở của phu nhân.

Strzyga đã đợi sẵn trên đường từ sớm, như thể ông đã đoán được anh sẽ làm như vậy.

“Cậu tư nói không sai, anh thật sự tới.”

“Món nợ của tôi với Diên từ từ tính, nhưng bây giờ là lúc tôi cùng phu nhân tính toán với nhau”

“Thưa anh, anh làm vậy không phải là giúp đỡ cậu hai, mà là đang làm hại cậu ấy! Xin anh hãy vì cậu hai!”

“Tôi đã suy nghĩ vì anh ấy. Sáu năm qua tôi không quan tâm, mặc cho phu nhân nhúng tay.

vào. Nhưng bây giờ?.Josh đã vì các người làm suốt bao nhiêu năm rồi. Kết quả là gì? Nếu đây là hại anh ấy, thì tôi sẽ tự gánh chịu hậu quải Tránh ra, đừng ép tôi cử động tay”

Thân thủ của Cố Trường Quân đặc biệt nổi tiếng, không ai có thể sánh được khi cận chiến, anh cũng là bảo vệ duy nhất của.Josh.

Một ngày hai bốn giờ, hiếm khi rời đi.

Strzyga mím môi khô khốc, thân thể cuối cùng run lên, cẩn thận nhường đưởng.

Cố Trường Quân đã cần mời vào, mà đi thẳng vào.

Lấy một chọi mười, vậy mà không ai đánh lại nổi.

Anh ấy thực sự tức giận, và ai đó sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Phu nhân đang đọc sách trong phòng làm việc, quản gia rùng mình nói: “Thưa bà, cậu K đến rồi, vệ sĩ không cản được”.

“Đổi một nhóm khác đi, những người này có thể cút đi”

Giọng nói của phu nhân còn chưa nói xong, anh ta đã đạp cửa xông vào, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Không cần, tôi đã tới rồi “Thân thủ của cậu Cố đúng là rất tốt, nếu ở bên cạnh tôi, thì con trai tôi đã không như vậy”

Phu nhân thản nhiên đặt sách trong tay xuống, xua tay ý bảo quản gia lui xuống Quản gia cung kính rời đi, khi đi ngang qua ©ố Thiện Linh, bị cường thế trên người anh làm cho sợ hãi, còn thiếu chút nữa vấp chân.

“Phế vật”

Phu nhân cau mày.

“Đừng quên, Diên con trai của bà cũng là phế vật”

“Cậu nói cái gì”

Sắc mặt phu nhân lập tức thay đổi bàn đứng lên.

“Cố Trường Quân, đừng quên mạng của cậu là do tôi cứu về, cậu đừng có mà làm càn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.