Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1846: Chương 1846: Chương 1845




“Tên riêng? Gọi tôi là chị dâu đi.”

Josh đùa cợt nói.

Hứa Minh Tâm nghe vậy liền trừng mắt, không biết phải nói thế nào.

Cô bất lực nhìn về phía Cố Trường Quân, vậy mà anh ta lại có thể ừ một tiếng, gật đầu đồng ý Chị dâu…

Cứ gọi trực tiếp như vậy sao?

”Chị…Chị dâu?”

Cô lắp bắp nói ra, cảm thấy không tự nhiên một chút nào.

Cô lại gọi một người đàn ông là chị dâu?

Hai người không phải đã phân rõ ràng ai là công ai là thụ rồi đấy chứ?

“À, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm hai người.”

Josh nghe thấy cô gọi như vậy, liền trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, ánh mắt dịu dàng hạnh phúc Cô gật đầu, vội vàng rời khỏi phòng bệnh.Josh chuyển tâm mắt, nhìn về phía Cố Trường Quân, nói: “Chưa từng có người gọi em như vậy, nghe cũng không tệ lắm.”

“Về sau, sẽ có người gọi em là bà chủ, đến lúc đó em không còn là Josh nữa, cũng không nhất thiết phải sống vì sảc mặt người khác, anh sẽ bảo vệ em.”

“Được, em sẽ chờ ngày đó, sẽ sống sót để đợi một ngày như vậy”

Josh gật đầu, hy vọng sống duy nhất của anh là có thể tái sinh một lần trong ánh sáng, thoát khỏi thân phận Josh này, quang minh chính đại ở bên người mình yêu.

Hứa Minh Tâm đi đến chỗ của Diêm, người giúp việc sớm đã nhận ra cô, không ngăn cản cô đi vào.

Diêm ở trong sân sau tập đi.

“Strzyga, không cần đỡ tôi, tôi có thể tự đi”

“Dạ, cậu chủ”

Strzyga đứng ở phía sau, Diên vẫn bất mãn “Chú đứng cách xa ra một chút, tôi không tin chỉ một đoạn đường ngắn như vậy mà tôi cũng không thể đi được.”

Ánh mắt Diên kiên định, cậu ấy biết Hứa Minh Tâm đã đến, nhưng vẫn cố gắng kìm nén không đi gặp cô.

Hy vọng bản thân có thể luyện tập tốt, dùng hai chân để đứng trước mặt cô!

Strzyga lo lằng, đứng lùi ra phía cửa, thấy Hứa Minh Tâm đến, muốn lên tiếng nhưng lại bị cô ngăn cản.

Ông ấy đành phải hạ giọng nói: “Minh Tâm đến ạ”

“Tôi đến thăm cậu ấy, cậu ấy có khỏe không?”

“Dạo gần đây cậu ấy luyện tập quá độ…Chân của cậu chủ đã sưng lên, nhưng cậu lại không nghe lời khuyên của bát kỳ một ai cả, Minh Tâm đến đây thật đúng lúc, nhanh chóng đến khuyên cậu chủ đi. Mỗi sáng, cậu ấy đều luyện tập từ khi mới dậy đến tận bây giờ, hiện tại cũng hơn mười giờ, thân thể cũng đâu phải làm bằng sắt mà có thể không ăn không uống như vậy”

Hứa Minh Tâm nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy xót thương.

Đã liệt lâu như vậy, rốt cuộc cũng cảm nhận được sức nặng của đôi chân Diên nhất định khao khát được đứng trên đôi chân của chính mình một cách sớm nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.