Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1859: Chương 1859: Chương 1858




Từ tin tức, cô ấy mới biết anh đến, nên hai mẹ con mới ra đây đón.

Nghĩ muốn hỏi anh ta một câu…Anh còn cần hai người bọn cô nữa không?

Cố Trường Quân ngha thấy cô bé gọi mình là bố, trong lòng liền mềm nhũn.

Anh ta gắt gao ôm chặt cô bé, Cố Cố lớn như vậy rồi, anh ta lại chưa từng ôm con bé.

Josh không dưới một lần hỏi Cố Trường Quân rằng anh ta có hội hận không, mới đầu là hối hận, nhưng về sau thì không.

Nếu đã đưa ra lựa chọn, anh ta chỉ có một con đường để đi €ó ai hiểu được, thời điểm bỏ lại mẹ con hai người, anh †a cũng vô cùng day dứt.

“Cố Cố, thật xin lõi, là bố không tốt.”

“Bố… Chúng ta về nhà được không, con với mẹ luôn chờ bố.”

Giọng nói trẻ con của Cố Cố vang lên như dùng búa gõ mạnh vào trái tim anh ta.

Anh ta nâng mí mắt, ngạc nhiên cùng sợ hãi nhìn về phía Ôn Thanh Vân.

Hai người cách nhau không quá xa, tuy nhiên…Khoảng cách lại như cả một khoảng trời.

Cuối cùng, Ôn Thanh Vân bước về phía anh ta, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào.

“Cố Trường Quân… Đã lâu không gặp”

Bảy chữ ngắn ngủi lại bao hàm biết bao cảm xúc.

Anh ta thật sự còn sống, chấp niệm lúc trước của cô ấy quả nhiên đúng.

Trong lòng luôn có một thanh âm nói với cô ấy rằng anh ta chưa chết.

Không tìm được thi thể, anh ta chắc chắn còn sống, cho dù hy vọng nhỏ nhoi chỉ là một phần một nghìn, cô ấy vẫn kiên trì chờ đợi Người khác có thế tin Cố Trường Quân đã chết, nhưng cô không tin.

Một khi đến cả cô ấy cũng thừa nhận, khác nào thừa nhận bản thân không có chồng, đứa nhỏ mình sinh ra không có bố.

Một niềm tin, cho cô ấy hy vọng chờ đợi mỏi mòn trong suốt sáu năm.

Trưa có chồng đã có thai, chịu đựng không biết bao lời đồn thổi.

Anh ta còn sống, vì sao không đến tìm cô ấy?

Sao anh ta lại nhẫn tâm đến vậy?

“Thanh Vân.

Gặp lại người yêu cũ, Cố Trường Quân có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Giờ phút này, tất cả những lời nói đều không còn giá trị Vào thời điểm cả hai không biết phải nói gì thì có người đi tới.

Josh đi đến sân bay, nhìn thấy cảnh tượng này, trong nhất thời liền hiểu được ba người nhà bọn họ đã nhận ra nhau.

“Kia…Xe tôi ở kia…Tôi đi về trước”

Anh ta vốn dĩ định bảo ở trên xe chờ, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy ba người bọn họ gặp nhau, nhất định có nhiều chuyện để nói Anh ta tốt nhất vần nên đi trước thì hơn Không nghĩ đến Cố Trường Quân lại nói với anh ta: “Anh lên xe trước đi, đợi một lát nữa tôi liền đến tìm anh”

“Tôi không vội, anh cứ mời cô Ôn Thanh Vân ăn cơm một bữa, ở bên cạnh đứa nhỏ lâu một chút. Không gấp gáp quay về, chuyện của công ty tôi có thể ứng phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.