Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1895: Chương 1895: Chương 1894




Bạch Thư Hân giống như là hơi nước biến mất trong không khí.

“Cô ấy đã chết?”

Ôn Mạc Ngôn lo lắng siết chặt vai cô, không ngừng lay động.

Hứa Minh Tâm cảm thấy rằng bản thân mình sắp bị tan thành từng mảnh.

“Không… Sẽ không, tôi hỏi qua Dương Nguyệt, cô ấy đã giúp tôi bói, và Châu Châu hiện tại rất tốt.”

“Thầy bói nào?”

Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thế thử, anh ta đã không thể tìm thấy bất cứ manh mối nào của Bạch Thư Hân, cho nên chỉ có thể dựa vào những người khác để tìm kiếm một chút manh mối.

Hứa Minh Tâm gọi cho Dương Nguyệt và hỏi Bạch Thư Hân rằng cô ấy còn sống hay đã chết.

Rốt cuộc thì một người đột nhiên biến mất lâu như vậy, đến cảnh sát cũng đành bất lực.

“Hỏi cuộc sống tốt hay xấu? Hãy cho tôi ngày sinh, và tôi sẽ tính.”

Dương Nguyệt đã là một người từng trải, loại đoán mệnh đơn giản này vẫn là dễ như trở bàn tay.

Cô ấy kiểm tra nó một lần và nói: “Người đó vẫn còn sống rất tốt. Cô gái này được trời cao ưu ái, mà theo các phạm vi, cô gái này có khuôn mặt nhỏ nhắn nếu không thay đổi gì, tướng mạo thật sự rất tốt. Có thể sống đến tám mươi tuổi, rất khó để mà chết được.

Nhưng… ở giữa lông mày của cô ấy lại đầy sát khí, sợ rằng cô ấy đã va chạm với thứ gì đó, và phải chịu một số khó khăn trong nửa đầu của cuộc đời mình.”

“Nhưng chuyện tốt thì rất gian nan, sau này sẽ có phúc lớn. Lúc nào chuyện tốt cũng ở cuối cùng, phải không?”

Sau khi Dương Nguyệt nói xong, vẻ mặt của Ôn Mạc Ngôn vẫn rất âm u.

Cô ấy cong môi: “Như thế nào? Đáp án này không thỏa đáng sao? Không lẽ cô ấy có thù với anh, anh muốn nghe tin xấu sao?”

“Tôi và cô ấy… liệu còn có duyên phận gì không?”

“Anh trai, theo tôi biết, anh đã kết hôn rồi?

Vợ của anh còn đang mang thai, ăn trong bát, nhớ thương trong nồi đấy à?”

“Này, Dương Nguyệt, chuyện của anh ta một lời rất khó nói hết được. Tôi sẽ nói với cô sau, bây giờ cô tính toán giúp đi.”

“Đúng vậy, hiện tại kết hôn cũng không có gì bảo đảm, sau này có lẽ sẽ ly hôn!”

Dương Nguyệt tiếp tục kiểm tra, cuối cùng khẽ läc đầu: “Có quá ít thông tin, tôi không thể xem tướng số, tính toán cũng không chính xác. Duyên phận giữa hai người thật sự là quá nông quá ngần, đúng là rất khó nói hết chỉ trong một lời.”

“Thứ tình cảm không thể cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu không sẽ phản tác dụng. Nó giống như đồng hồ cát, cứ ngỡ là nằm được, nhưng càng chảy càng nhanh. Nếu như anh thuận theo tự nhiên, nói không chừng người đó có thể sớm xuất hiện ở trước mặt anh. Đây là một định luật rất kỳ quái, anh cũng chỉ có thể nhịn xuống mà chờ đợi! “

Chờ đợi…

Cái này giống như là, xa xa không hẹn, không biết khi nào gặp lại Ôn Mạc Ngôn nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy chua xót.

Bạch Thư Hân, tôi phải chờ cô đến khi nào?

Tôi chỉ muốn một câu trả lời, tại sao dám làm lại không dám nhận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.