Cây khô đã chết, lại khó gặp xuân.
Lần này, cô ta lòng gan dạ sắt. “Em không trách anh chặt đứt nhân duyên của em, thật ra em cũng hiểu được, cho dù em có buộc cả trái tìm lên cổ Cố Gia Huy, anh ấy cũng không tình nguyện cưới em. Em tổn thương cũng thôi đi, nếu còn làm phiền đến anh cả, chính là sai lầm của em. Trước kia em không buông được, nhưng bây giờ em đã hiểu, anh ấy bạc tình bạc nghĩa với em như vậy, em cũng sẽ không niệm tình cũ” “Thái độ của vua Charles đối với anh cả cứ luôn không rõ ràng, người ngoài tưởng vua Charles hoàn toàn đứng ở bên anh cả, nhưng anh em đều rõ, vua Charles không muốn đắc tội với kẻ địch mạnh như.Josh, sợ sau này anh ta lên ngôi, sẽ bất mãn với anh ấy.
Nếu em gả cho anh ấy, vậy anh ấy và anh cả sẽ là châu chấu trên một sợi dây, tất nhiên anh ấy sẽ giúp anh trai, một lòng một dạ đối phó với Josh.”
“Chờ bọn họ đấu đến lưỡng bại câu thương, vậy anh trai có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi: “Mà việc em cần làm là thổi gió bên tai, châm ngòi thổi gió, bày mưu tính kế”
“Em ba, em nghĩ như vậy thật sao?”
Lance nắm tay cô ta, quá đối vui mừng nói.
Lucia mạnh mẽ gật đầu: “Em không yêu Cố Gia Huy nữa, chỉ có hận, em muốn bọn họ sống không bằng chết! Cố Gia Huy, Hứa Minh Tâm, là kẻ địch của em, không tra tấn bọn họ đến chết, em tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”
Đôi mắt đẹp của cô ta dữ tợn, bên trong đều là màu đỏ của máu và hận ý thấu xương.
Dùng sức nắm tay lại, móng tay màu đỏ tươi đâm vào trong thịt, không biết đau đớn.
Trong lòng cô ta chỉ có hận thù, mục đích sống của cô ta chỉ có báo thù Làm cho người tổn thương mình phải trả giá bằng máu!
Lance thấy cô ta đã quyết tâm, mừng muốn hỏng luôn, nếu có cô ta mượn sức vua Charles, không gì tốt hơn!
“Em gái, em có thể nghĩ thông suốt như vậy là rất tốt! Anh đi tìm vua Charles, để hai người sớm ngày thành hôn!”
“Được, vậy phiên anh đi chuyển lời giúp em, em đi về trước chuẩn bị cho việc kết hôn, đi trước đây”
“Đi đi, Vương phi tương lai!”
Khóe miệng Lance nhếch lên cười, muốn chạm tới mang tai luôn.
Lại không biết, nháy mắt khi Lucia xoay người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm ngoan độc ác.
Anh trai ơi anh trai, anh quên rồi ư? Anh cũng làm tổn thương em nha!
Em làm việc cho anh nhiều năm như vậy, em coi anh như anh trai ruột, anh lại coi ta thành em gái, thật nực cười mà Nếu năm đó, không phải anh ta phái mình đi giết Cố Trường Quân, sao cô ta và Cố Gia Huy lại tách ra nhiều năm như vậy, để Hứa Minh Tâm có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Lúc lợi dụng cô ta, nóng lòng muốn ép khô cô ta.
Cô ta không đòi hỏi gì cả, chỉ muốn gả cho.
người đàn ông mình yêu nhất.
Mà nguyện vọng này đã bị anh ta cứng rằn phá hủy.
Cơ hội duy nhất của cô ta là trái tim kia, anh ta lại dễ như bàn tay chiếm cho riêng mình.
Đã hủy hoại cả đời của cô ta, vậy lấy mạng trả lại đi!
Đôi môi đỏ nhếch lên, là một nụ cười trí mạng nhất.
Người càng đẹp, càng độc.