Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1913: Chương 1913: Chương 1912




“Nếu em lấy người khác, anh sẽ là người nhà mẹ đẻ của em. Nếu em gả cho anh, cũng đi lấy chồng từ nhà họ Cố, anh nuôi em hai năm, bù cho em một phần của hồi môn phong phú cũng không có gì đáng trách”

Hứa Minh Tâm nghe mấy lời này, trái tim khẽ run.

Của hồi môn…

Cố Gia Huy lại chuẩn bị của hồi môn cho cô, còn chuẩn bị suốt hai năm.

Cũng là lần đầu tiên cô nghe anh nói nhiều như vậy, hóa ra trước đây anh cũng từng thấp thỏm lo âu, sợ không thể bảo vệ mình.

Cũng may là anh không buông tay, cô cũng không từ bỏ, nếu không thì… làm sao sẽ cùng nhau già đi Cố Gia Huy ôm cô, để cô ngồi vững trên đùi mình, xem tài liệu này.

“Năm nay anh ba mươi tuổi, chưa gặp em, anh chỉ biết công việc. Vì anh biết, nếu người còn sống, phải nắm quyền lực. Từ nhỏ anh và anh hai đã được đưa tới London, tránh tranh đoạt quyền thừa kế với Cố Triệt, nhưng vẫn không thể lo cho mình như xưa”

“Chúng ta chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không ai dám động đến, có thể tự bảo vệ mình, cũng có năng lực bảo vệ người mình yêu. Anh của trước kia, sống vì nhiều người, anh hai, nhà họ Cố. Bây giờ, rốt cuộc anh cũng có thể bỏ xuống hết tất cả gánh nặng trên người, có thể cùng em sống êm đẹp”

“Vợ à, anh thất nghiệp rồi, em nuôi anh nha.

Anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít mùi hoa nhài nhàn nhạt trên người cô, thấm vào ruột gan Hơi thở mỏng manh từ mũi anh, vảy ở trên da, khiến cô không nhịn được mà rụt rụt đầu.

Cô đẩy một cái, nhưng người đàn ông không nhúc nhích tí nào.

Cô cũng không có sức lực, dứt khoát từ bỏ.

Miệng cô lẩm bẩm: “Vậy anh không thấy chán à? Trước kia mỗi ngày đều có công việc cần xử lý, mọi người đều xoay quanh anh, nhưng bây giờ… Đột nhiên anh rơi từ vị trí trên cao xuống, không cảm thấy không thích ứng được sao?”

Người đi lên cao, nước chảy xuống thấp, anh thật sự có thể buông bỏ hết thảy ư?

“Anh muốn họ vây quanh anh làm gì, anh chỉ cần em xoay quanh anh là tốt rồi. Chờ chuyện ở trấn Kettering kết thúc, nguy cơ của osh giải trừ, chúng ta sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện phiền lòng đó nữa. Chúng ta đi du lịch, tìm chỗ thích nào đó rồi định cư, đến anh nuôi em”

“Được không?”

Nghe vậy, khóe miệng Hứa Minh Tâm vẽ ra nụ cười nói: “Ý kiến như vậy cũng không tệ, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoal”

“Sau này em muốn cuộc sống như thế nào?” “Em à? Sau này em muốn nuôi một con mèo, anh nuôi em, em nuôi mèo, ngày tháng không ưu không lo. Em không muốn làm bà lớn gì đó, chúng ta cùng mở một tiệm bánh, dạy người ta làm bánh ngọt. Chờ chúng ta có con, để anh dạy, đầu óc của em, còn không chăm sóc cho mình được, thật sự không có năng lực đi dạy dỗ con cái”

“Em không hy vọng bọn nó có áp lực lớn gì, vui vui vẻ vẻ lớn lên là tốt rồi, anh thấy sao?”

Cô mong đợi nhìn Cố Gia Huy, mới bây giờ đã bắt đầu nói về cuộc sống sau này, có cảm giác khó thể miêu tả Lồng ngực tràn ngập hạnh phúc ấm áp, khiến cô đánh mất chính mình.

Cố Gia Huy nhìn mình, mắt phượng sâu thẳm, như lốc xoáy, hút mình vào thật sâu.

Anh không trả lời, hai người nhìn nhau chừng mười giây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.