Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1959: Chương 1959: Chương 1958




Hai người đi dạo loanh quanh, ăn uống đủ thứ.

Mặc dù Josh là đàn ông nhưng cô không thấy khó chịu, ngại ngùng gì cả, có lẽ là vì con người bên trong anh ta là phụ nữ.

Nhưng những lúc cần “man” thì vẫn rất đàn ông.

Ví dụ như lúc trả tiền,.Josh sẽ thanh toán, hoàn toàn không cho cô có cơ hội rút tiền ra.

Lúc mua đồ, anh ta cũng chủ động xách.

Hai người đứng cạnh nhau, người nào không biết còn khen họ vô cùng xứng đôi Hứa Minh Tâm thấy một cửa hàng váy cưới, chiếc váy nổi tiếng nhất của cửa hàng là tác phẩm thiết kế của Donald, đó là cái duy nhất trên thế giới. Hứa Minh Tâm không nhìn được nhìn nhiều hơn một chút, Josh lên tiếng: “Nhà thiết kế đó rất khó mời, chỉ có hoàng gia mới mời được, suốt cả cuộc đời, ông ta chỉ biết thiết kế, ông ta cũng tham gia vào việc chỉnh sửa váy cưới của nữ hoàng, tính cách thì quái đản, gian trá. Cố Gia Huy mà mời ông ta làm váy cưới cho cô được thì quả là hiếm thấy”

“Vậy, hôn lễ của hai người thì… đồ cưới vân là vest chứ hả?”

Hứa Minh Tâm không rõ hỏi.

Josh mím môi cười: “Tôi và anh ấy sẽ không cần hình thức gì cả, tâm ý tương thông là được”

“Tại sao? Hai người công khai rồi mà, sao lại không tổ chức hôn lễ luôn?”

“Chuyện này..”

Josh lựa chọn im lặng.

Anh ta phải trả lời thế nào đây, mạng của anh ta đã không còn trong tay mình từ lâu, ngay cả Cố Trường Quân cũng không biết.

Anh có rất nhiều bí mật, một khi bị lộ ra thì e là…

Anh ta cười khẩy, lắc đầu một cái, không giải thích gì cả.

Hai người mua ít đồ, mang một ít trà chiêu cho Cố Gia Huy và những người khác rồi chuẩn bị về nhà.

Hứa Minh Tâm vừa mới lên xe, đang thắt dây an toàn thì thấy ở ngã tư phía trước có một bóng người trông rất quen Nhưng dù chỉ là bóng lưng thì cô cũng nhận ra được vô cùng rõ ràng.

“Thư Hân?”

Cô nhanh chóng xuống xe.

“Minh Tâm?”

Josh đuổi theo.

Hứa Minh Tâm chạy như điên, nhưng đối phương đã rẽ sang một hướng, bị che khuất bởi tòa nhà cao rồi biến mất tại lối rế.

Đến lúc cô đi đến chỗ đó thì chẳng còn bóng người quen thuộc ấy nữa.

“Thư Hân, Bạch Thư Hân! Cậu ra đây, là cậu..”

“Thư Hân!”

Nhưng Hứa Minh Tâm gào khản cả giọng cũng không có ai đáp lại cô cả, trái lại, người đi đường còn tỏ thái độ trông cô như một kẻ thiểu năng.

Trong một cửa hàng cạnh đó, người nào đó để mặc nước mắt lã chã ở trong phòng thử đồ. Đúng lúc đó, cửa bị mở ra, bỗng nhiên có một người xuất hiện trước mặt cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.