Khuôn mặt kia hơi tái nhợt, hai mắt vô hồn, ánh mắt trống rỗng. Anh rửa sạch vết thương, nước cũng đã đổi sang màu đỏ.
Anh lau người cô, sau đó bôi thuốc lên, mời bác sĩ đến.
“Nếu như em không muốn nói, anh cũng không ép em. Trước đây em đã chịu oan ức, đều sẽ nói cho anh, nhưng lần này em không nói, chúng tỏ… em không thấy đó là oan ức, những vết thương này là đáng chịu…
“Đúng vậy, em đáng phải chịu, vì vậy đừng có hỏi nữa, em không muốn nói, cũng không thể nói.”
“Em đang bảo vệ ai? Diên sao?”
Hứa Minh Tâm: “..”
Cô mím môi, đôi mắt ảm đạm, cúi đầu không dám nhìn anh.
Anh thông minh như vậy, cô sợ mình không nhịn được mà tiết lộ ra bí mật.
Cố Gia Huy nhẹ cầm lấy tay cô, để cho cô cảm thấy được lòng bàn tay ấm áp của anh.
“Người em muốn bảo vệ, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ. Không nói cũng không sao, anh cũng không đi điều tra, nếu em muốn nói, lúc nào anh cũng sẵn sàng nghe. Em cảm thấy những vết thương này là mình đáng chịu, vậy anh cũng không truy cứu nữa, anh sẽ giúp em nghỉ ngơi cho tốt”
“Anh không thể chia sẽ nỗi đau với em, nhưng anh có thể bảo vệ em, chăm sóc em, lúc em muốn khóc, còn có bờ vai của anh để dựa vào”
“Cố Gia Huy… cảm ơn, cảm ơn anh vẫn luôn bao dung em như vậy” Cô tiến lên, ôm chặt lấy anh.
“Ngốc này, anh là chồng em, anh làm gì vì em cũng là nên làm cả. Không cần cảm ơn anh, cũng không cần nói xin lỗi với anh, những lời đó không thích hợp với chúng ta”
“Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngủ một lát sẽ thấy tốt hơn”
“Thực sự là… sẽ tốt hơn sao?” Cô run rẫy hỏi.
Nỗi đau như vậy, mình chỉ ngủ một giấc là ổn rồi, Diên thì sao? Chắc chản cậu ấy rất hận mình!
Hứa Minh Tâm ngủ cũng không được ngon, liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ mình giống như thấy được bốn người làm việc xấu kia, mình đã đến gần trong gang tấc, nhưng lại không thể cử động được, không thể đến gần cứu cậu.
Cô nghe thấy tiếng kêu đau khổ của Diên, nhìn thấy cả người cậu vô lực, nhìn thấy cậu đau khổ tột cùng…
Cậu khó chịu, trái tim cô cũng không thể dễ chịu được, giống như bị người khác xé rách ra một lỗ lớn vậy.
Cả đêm cứ liên tục gặp ác mộng, ngày hôm sau tỉnh lại, bởi vì trong lòng bất an, định đi đến Kettering xem xem.
Cô tỉnh lại, phát hiện bên người đã trống rỗng, bên kia giường không có chút độ ấm nào.
Cô lập tức đi tìm Cố Gia Huy, cũng không ngờ anh đẩy cửa đi ra khỏi nhà vệ sinh, trong tay cầm một chiếc khăn lông nóng.
“Sao dậy sớm vậy?”
“Sao anh lại dậy rồi?”
“Cả đêm em đổ mồ hôi lạnh, cứ gặp ác mộng, anh giúp em lau mồ hôi, để em ngủ thoải mái hơn chút. Anh muốn gọi em tỉnh, nhưng mà gọi thế nào cũng không dậy.”
“Anh… cả đêm không ngủ sao?”