“Diên, có phải chúng ta cũng không thể làm bạn nữa không?”
“Tôi và cô, vây giờ không hề có chút quan hệ gì, tôi không muốn gặp lại cô, biết chưa?”
“Biết rồi”
Đôi mắt cô ảm đạm, yên lặng mà lui về phía sau, nới rộng khoảng cách với cậu ấy.
Diên nhìn thấy đôi mắt ảm đạm của cô, vô cùng đau lòng, nhưng trên mặt vẫn không hề biểu hiện ra chút cảm xúc nào.
Cậu ấy siết chặt nằm đấm, móng tay bấm sâu vào trong da thịt.
Sau đó, cậu ấy dẫn lòng mà thu hồi lại ánh mắt, xoay người rời đi.
Mỗi bước của cậu đều tạo ra gió, bộ dạng vô cùng dứt khoát.
Hứa Minh Tâm ngẩn ngơ mà đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn cậu ấy đi xa, không hề quay lại Mà toàn bộ cảnh tượng đó rơi ào trong mặt Cố Gia Huy.
Diên và Hứa Minh Tâm sẽ còn phải gặp nhau nhiều nữa, mà đây không phải là thứ mà anh muốn nhìn thấy.
Ngay lúc này, Cố Trường Quân xuất hiện, nói: “Con bé sao vậy? Sao ngồi xổm ở đó mà khóc thế?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Cố Gia Huy liền trở nên sâu thắm, tịch mịch, bên trong giống như đang chứa một khối băng.
Trước mắt anh, Hứa Minh Tâm chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng thảm hại mà ôm chặt lấy chính mình, chôn mặt trong đó.
Bờ vai vì khóc nghẹn ngào mà run rẩy, mặc dù không phát ra tiếng, nhưng có thể nhìn ra được là cô đang khóc.
“Không đến an ủi sao?”
“Cô ấy không rơi lệ vì em, bây giờ cũng không cần em”
“Sao lại nói như thế?” Cố Trường Quân hơi kinh ngạc: “Hai đứa cãi nhau rồi hả?”
Cố Gia Huy lắc đầu, đột nhiên cảm thấy cảm xúc trầm xuống, có một loại cảm giác bất lực.
Bí mật..
Bí mật giữa bọn họ, chỉ thuộc về hai người họ, mà mình chỉ là một người ngoài cuộc, không hề liên quan gì.
Anh rất lý trí, không đi điều tra và truy hỏi, cho cô không gian.
Anh là hậu phương vững chắc nhất của cô, cho dù là đã đi rất xa về phía trước, quay đầu nhìn lại, mình vẫn đang ở phía sau bảo vệ cô.
Anh không muốn tạo bất cứ áp lực nào lên cô, để cho cô vui vẻ mà làm chính mình.
Nhưng mà người đó… tại sao lại là Diên?
Sao lại… phải là cậu ấy?
“Đi đi, đi xử lý chuyện của chúng ta”
“Tim của em lớn thật đấy Cố Gia Huy không nói tiếp, mặt không chút biểu cảm mà rời đi Hứa Minh Tâm chạy trên máy chạy bộ, tăng tốc độ mà chạy điên cuồng.
Nhưng mà cô chưa từng được huấn luyện với cuồng độ như vậy, căn bản không kiểm soát được, cơ thể bay khỏi máy chạy.
Cô nghĩ sẽ ngã một cái thật mạnh, ngã đau cũng tốt, trong lòng cũng không đau buồn như vậy nữa.
Nhưng mà… sự đau đớn đã đoán trước lại không kéo đến, mà là… vòng tay ấm áp, rắn chắc.