Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1990: Chương 1990: Chương 1989




Cố Gia Huy được đưa vào để kiểm tra, khoảng 10 phút sau, bản báo cáo bệnh lý đã được đưa ra.

“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, một người đàn ông ba mươi tuổi mà lại nóng giận như vậy, chú ý hạ hỏa, việc này cần sự giúp đỡ của người vợ’.

“Ai da, vợ của anh quá, cần tập luyện nhiều hơn”

“Không có vấn đề gì? Vậy tại sao bụng tôi không có động tĩnh gì, tôi cũng không có vấn đề mà haizz…”

“Có thai cũng phải xem số phận nữa, chẳng hạn như thời kỳ rụng trứng, còn phải chú ý đến chế độ ăn uống kiêng đồ sống và nguội, rất nhiều chỉ tiết liên quan.”

“Chuyện này không thể ép buộc được, nếu muốn có con, có thể xem xét việc thụ tỉnh.

Không có vấn đề gì, sức khỏe chồng của cô sức khỏe rất tốt, cô có phúc phận lắm đấy”

Nụ cười của bác sĩ có ý vị sâu xa.

Nhưng lại khiến cho Hứa Minh Tâm rùng cả mình.

Đây… Thế nghĩa là sao?

Phúc phận gì chứ, rõ ràng là thảm họa mà.

“Cảm ơn… Cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ, đừng cười với tôi nữa… Nụ cười của anh khiến tôi thấy hoang mang”

Hứa Minh Tâm run rẩy nói.

Bác sĩ tiễn họ ra ngoài, không nghĩ răng Cố Gia Huy không vội vàng trở về, nhưng lại yêu cầu một phòng bệnh VIP.

“Anh có chỗ nào không khỏe sao? Cần phòng bệnh?”

“Mọi người cứ ra ngoài đi, tôi không cần gì cả, các người không cần phải ở lại đây”

Y tá cũng không hiếu nổi hành động của anh ta, phòng bệnh VỊP đắt như vậy, anh đã không bị bệnh, không cần phải ở trong bệnh viện, muốn lấy phòng bệnh làm gì chứ?

Khi cánh cửa đóng lại, Hứa Minh Tâm đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Nhưng trước khi cô ấy kịp phản ứng, thì cả người đã bị Cố Gia Huy ấn ngã xuống giường “Lười quay về, xung quanh đây cũng không có khách sạn, chịu khó ở đây vậy”

Nói xong, nhanh chóng cởi quần áo cô ra Nếu không phải suy nghĩ rằng lát nữa sẽ phải đi ra ngoài, anh thực sự không có kiên nhẫn để cởi từng chiếc ra, theo tính khí đó giờ của anh thì đã xé hết rồi.

Cô gái này lại dám đưa anh đi khám nam khoal Ngay cả khi cô tin vào khả năng của mình, chỉ để có con, nhưng là một người đàn ông anh cũng không thể chịu đựng được.

chắc chản phải bắt cô nằm xuống, làm cô khóc lóc, để cô nhận ra sự lợi hại của mình Những ngày này đều chiều cô, đợi cho tâm trạng của cô hồi phục.

Kỷ Nguyệt Trâm tới, tâm trạng của cô cũng tốt hơn một chút, nên mới ngông cuồng như vậy đúng không?

Không cho chút sắc mặt nào, cô sợ đến quên mất trên giường ai trên ai dưới, ai là người nắm quyền.

“Chồng ơi, em sai rồi, em nhận sai còn không được sao? Có thể… có thể về nhà trước.

không? Đây là bệnh viện mà”

Thật xấu hố quá Gấp gáp đến vậy sao?

Đúng là khinh thường kẻ thù rồi Gô thật muốn biến mình thành không khí, để có thể hoàn toàn biến mất, cô thực sự là ăn không nổi mà “Muộn rồi! lần này khóc lóc xin tha cũng vô Ích!”

Trên đường đi, má cô đỏ rực.

“Giờ thì biết sợ rồi? Sớm không sợ đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.