“Vậy thì đã sao, ba của em không thích cô ta, cô ta và cũng giống như con nhỏ hèn hạ Hứa Minh Tâm vậy, đều là chim sẻ bay lên cành cao, trơ trến nói khoác muốn làm phượng hoàng. Mỗi lần đi ra ngoài với cô ta đều bị mất thể diện, thực sự là nhục nhã mất hết cả danh tiếng nhà họ Trần của em”
“Cho nên, cô muốn hại Hứa Minh Tâm, tiện thể loại trừ luôn cả chị dâu của cô, đúng không?”
Cố Gia Huy đứng dậy, từng bước tiến đến gần.
Trần Minh Ngọc nhận ra có gì đó không đúng lắm, hung hăn cau mày, kinh ngạc nhìn anh.
Ban nấy còn là một người dịu dàng điềm đạm, giờ phút này vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị, cả người giống như ác quỷ vậy.
“Anh … anh lừa em, anh đang đùa giỡn với em sao?”
Lúc này Trần Minh Ngọc mới phản ứng lại.
Cũng ngay lúc này, bàn tay to lớn của Cố Gia Huy đã đặt lên cổ cô ta, từ từ bóp chặt vào.
Hô hấp của cô ta trở nên gấp rút hơn, không khí trong lành lúc càng ít đi.
“Anh … anh muốn làm gì?”
Cô ta nói chuyện đã có một chút không rõ ràng rồi.
Cố Gia Huy hung hăng nheo mắt lại, trong ánh mắt tựa như có ngọn lửa từ âm ty đang bùng cháy.
“Thật ra mà nói thì tôi và cô Minh Ngọc cũng có chút duyên phận đấy, hai năm trước ba của tôi đã từng đến nhà họ Trần để cầu hôn, không biết là cô đã biết chuyện đó hay chưa?” Anh gắn nói từng chữ, giọng điệu lạnh đến thấu xương. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Còn… còn có chuyện như vậy nữa à?” Trần Minh Ngọc sững sỜ.
“Để tôi giúp cô nhớ lại một chút, hai năm trước bố của cô vì nể mặt bố tôi nên đã đồng ý rồi, dù sao thì ông ta cũng không dám đắc tội với nhà họ Cố. Nhưng cô lại muốn chết muốn sống, một khóc lóc, hai làm loạn, ba thắt cổ, tuyệt thực.
và tự tử để chống đối cuộc hôn nhân đó, đã náo loạn đến cả bệnh viện. Bố của cô đã đặc biệt đến để từ hôn, nói rằng cô thà chết chứ không đồng ý, nên chỉ có thể hủy bỏ mà thôi”
“Cô không muốn kết hôn với một người đàn ông không quyền không thế, cô không muốn kết hôn với một người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, tôi mà cô đang nhìn thấy bây giờ, chính là người mà cô đã thà chết chứ không muốn kết hôn. Cô nói răng cô thích tôi, cô không cảm thấy răng nó thật là nực cười à? Trần Minh Ngọc, có lẽ là cô chưa từng trải qua sự tuyệt vọng, ngay bây giờ cô có thể trải nghiệm điều đó rồi đấy!”
Lúc này anh giận dữ đến mức muốn giết người.
Nhưng… từ phòng học cách đó không xa lại phát ra một tiếng “âm” lớn.
Trái tim anh run lên dữ dội.
Đèn treo!
Đèn treo đã bị động tay vào rồi, không biết sẽ rơi xuống lúc nào.
Tại sao anh có thể quên mất thông tin quan trọng như vậy được chứ.
Khi nghĩ đến Hứa Minh Tâm còn đang ở trong phòng học, trái tim anh đã run rẩy kịch liệt.
Ngay lập tức anh chạy điên cuồng đến đó, còn không thèm nhìn Trần Minh Ngọc đang bị ngã xuống đất một cái.
Còn lúc này, trong phòng học hỗn loạn như một nồi cháo heo.