“Một năm nay tớ đã đi rất nhiều nơi. Tớ cũng biết có người đang tìm tớ, đều bị tớ né tránh. Năng lực phản trinh sát của tớ không tệ đâu. Xem ra không bôi nhọ thanh danh của bố mẹ tớ rồi. Khiến mọi người lo lắng cho tớ lâu như vậy, thật ngại quá”
“Cậu là vì chữa lành vết thương mới rời đi, lần này… vết thương đã khỏi chưa?”
Hai tháng trước, Christie đột nhiên sinh non, sinh ra một bé trai.
Con giống bố, tóc đen mắt đen, vẻ ngoài rất đáng yêu.
Lúc đó Hứa Minh Tâm đang nghén nặng, cũng không thể lặn lội đường xa đi Manton được. Hơn nữa, Cố Gia Huy cũng không yên tâm để cô quay về lần nữa.
Sinh non có hơi suy yếu, cần phải trông nóm ngày đêm.
Quan hệ giữa Christie và Ôn Mạc Ngôn cũng không căng thẳng như trước nữa.
Gần đây tham gia hoạt động đều là hai vợ chồng cùng đi.
Nghe nói để sinh ra đứa con này. Christie đã trải qua thập tử nhất sinh, suýt chút nữa chết trên bàn phẫu thuật.
Cho nên trong khi ở cữ, Ôn Mạc Ngôn đối xử với cô rất tốt, cũng không lạnh nhạt như ngày xưa.
Đàn ông không có tình với một người phụ nữ, nhưng làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ cốt nhục có quan hệ máu mủ với mình được?
Cô căng thẳng nhìn Bạch Thư Hân, bắt được vẻ buồn bã lướt nhanh qua đáy mắt.
Vân… rất quan tâm.
Vậy trong một năm nay, rốt cuộc đã chữa trị cái gì?
“Ăn cơm đi”
“Vẫn còn đau, đúng không?”
“Dù là như thế thì đã sao nào? Anh ấy đã cưới người khác, cũng có con rồi. Lẽ nào tớ phải đi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình ba người nhà họ sao? Con đường ban đầu là do tớ tự chọn, giờ tớ cũng không nên oán trách. Anh ấy… như bây giờ cũng không tệ, không phải sao? Tổng giám đốc Ôn Phước uy phong lẫm liệt, trưởng thành chín chắn hơn trước kia nhiều rồi.
Bọn tớ gặp nhau sai thời gian. Nếu như… gặp nhau một hơn một chút, khi anh ấy đủ trưởng thành chín chắn, có thể tự mình đảm đương mọi chuyện rồi mới có tình cảm, vậy thì sẽ không có trở ngại. Nhưng bọn tớ… lại cứ có duyên không nợ như vậy đấy”
Có duyên không nợ.
Bốn chữ này không khỏi hơi quá tàn nhẫn rồi.
Hứa Minh Tâm mím môi, không biết nên nói gì. Cuối cùng, Bạch Thư Hân nhún vai đầy vẻ không quan tâm: “Tớ có thể quên đi Lệ Nghiêm, chắc chắn cũng có thể quên đi Ôn Mạc Ngôn. Tớ không tin tớ xui xẻo đến vậy, yêu người nào là thảm người đấy, lần nào cũng đều kết thúc trong bi kịch. Thế giới này, ai rời khỏi ai đi chăng nữa thì trái đất không phải vẫn quay như vậy sao? Chung quy vẫn phải sống tiếp mà”
Cô nói có vẻ thoải mái vô cùng, nhưng Hứa Minh Tâm biết trong lòng cô vẫn không thoải mái.
Cách tốt nhất để quên đi người cũ chính là tình cảm mới, du lịch, thời gian…
Trái tim cô bế tắc không thoát ra được, lấy đâu ra tình cảm mới chứ?
Cô dùng thời gian một năm đi du lịch, cũng chẳng có tác dụng gì.
Có một số lời nói chẳng qua là nói ra để an ủi chính mình mà thôi.