Lúc Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại liền nhìn thấy Bạch Thư Hân co ro trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi khắp người ướt đâm cả quần áo và tóc tai.
Lúc thì đau khổ cau mày, lúc lại thở mạnh một cách khó nhọc, giống như cô ấy đã mơ thấy một chuyện rất đáng sợ vậy.
“Thư Hân?”
Ôn Mạc Ngôn cau chặt mày, trái tim như treo lơ lửng.
Anh ta lo lắng lay Bạch Thư Hân dậy, cuối cùng cũng kéo được cô ấy ra khỏi cơn ác mộng đó.
“Đừng mà, đừng đưa nó đi…”
Cô ấy giật mình tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Cô ấy nhìn xung quanh mới nhận ra là mình đang mơ.
“Đừng đưa ai đi?” Ôn Mạc Ngôn hỏi một cách nặng nề.
“Không… không có gì”
Bạch Thư Hân tỉnh lại, lau mồ hôi, cảm thấy có gì đó không đúng, cả người đều rất yếu ớt, phần bụng dưới đau đến dữ dội.
Chẳng lẽ…
Bạch Thư Hân lập tức đứng dậy, bối rối chạy vào nhà vệ sinh.
Ôn Mạc Ngôn đang muốn hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra thì lại nhìn thấy vết máu đỏ trên ghế sô pha.
Kỳ kinh nguyệt của cô ấy tới rồi!
Bạch Thư Hân tìm băng vệ sinh trong tủ đồ nhưng.
không có.
Từ lúc quay về đến giờ cô ấy vẫn chưa mua thêm.
Ôn Mạc Ngôn ở bên ngoài gõ cửa.
“Em vẫn ổn chứ?”
“Em quên mua băng vệ sinh rồi, anh… anh có thể giúp em xuống siêu thị dưới tầng mua về đây không? Em… em không ra ngoài được.”
Cô ấy nói một cách khó xử, có thể nói, băng vệ sinh là vật rất riêng tư của con gái.
Ôn Mạc Ngôn mím môi, đáp: “Em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, anh sẽ về sớm thôi”
Ôn Mạc Ngôn xuống dưới lầu rồi quay lại sau hai mươi phút, ném cho cô ấy một cái túi lớn.
Bạch Thư Hân mở ra, nhìn thấy băng vệ sinh của các nhãn hiệu khác nhau, loại ban ngày, loại ban đêm, loại siêu dài, thậm chí còn có cả tã cho người lớn!
Cô ấy bất lực đỡ trán, có thể tưởng tượng ra Ôn Mạc Ngôn mua nhiều băng vệ sinh như vậy, đến lúc thanh toán chắc chắn sẽ có vô số người nhìn anh ta bằng ánh mắt dị thường.
Cô ấy vội vàng thay băng rồi ra ngoài, cả người vẫn đau dữ dội.
Trước đây không nghiêm trọng như vậy, nhưng bệnh cũ lúc trước vẫn chưa khỏi hoàn toàn, lại không điều dưỡng tốt dẫn đến việc tử cung bị lạnh một cách nghiêm trọng, lúc nào kỳ kinh nguyệt tới cũng sẽ đau đớn chết đi sống lại.
Ôn Mạc Ngôn cau chặt mày khi thấy cô ấy đau đớn như vậy, muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.