Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng buổi sáng, đoán chừng đều cho rằng quan hệ của cô ấy và Ôn Mạc Ngôn có gì đó mờ ám mà?
“Cô nói thì tôi tin, cô từng nói… Anh ta đã kết hôn sinh con, cô sẽ không làm kẻ thứ ba chen chân vào, nhưng bây giờ… Có phải là cô có chỗ nào khó xử hay không, cần tôi giúp đỡ gì không?”
Bạch Thư Hân nghe nói như thế, trái tim liền trở nên ấm áp.
Còn có người tin tưởng mình, xem ra người hàng xóm này đáng để kết thân.
“Chỗ anh có bia không? Tôi muốn uống”
“Có, đến đây đi”
Cô ấy không muốn uống rượu bia lạnh, bởi vì đang đến tháng cho nên chỉ uống một chút, cổ vũ động viên cho mình thật tốt.
“Anh ấy chính là người mà tôi nói kia, nhưng chúng tôi đã kết thúc, tôi nợ anh ấy rất nhiều, anh ấy đến để đòi nợ”
“Nợ tình hả?”
Thiệu Kính Đình là người thông minh, chỉ một câu đã nói trúng.
Khóe môi của cô ấy nhếch lên, bất đắc dĩ cười cười. Cô ấy uống một ngụm rượu nói: “Cũng có thể nói là như vậy, bây giờ đang từ từ trả. Quan hệ của chúng tôi có thể có chút mập mờ, nhưng không phải như anh nghĩ. Đương nhiên, người khác có nghĩ như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi, dù sao thì tôi cũng không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác. Có điều, nếu anh đã tin tưởng tôi thì tôi cũng muốn nói thật với anh, rất cảm ơn”
“Vậy tôi có thể giúp được gì cho cô không? Có phải là anh ta đang quấy rối dây dưa với cô không? Tình yêu vốn dĩ không đúng không sai, đau khổ dây dưa như vậy chính là đang quấy rối cuộc sống riêng tư của cô. Tôi thuộc lòng luật pháp, tôi có thể giúp cô-”
Bạch Thư Hân nghìn lần cảm ơn lòng nhiệt tình của Thiệu Kính Đình, nhưng… Rất khó để dùng luật pháp xử lý chuyện của bọn họ, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Cô ấy xua xua tay, từ chối ý tốt của anh ta.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Thiệu Kính Đình hoài nghi đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một bóng dáng hùng hổ xông vào, nhìn thấy Bạch Thư Hân vậy mà lại uống rượu, khuôn mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Trước đó còn đau đến chết đi sống lại, hiện tại cứ như vậy mà không thương tiếc cơ thể của mình.
Mà cô ấy còn xuất hiện ở trong nhà của một người đàn ông, tùy tiện mặc đồ ngủ như thế, lỡ như người đàn ông này là cầm thú thì làm sao bây giờ?
Đến cùng thì cô ấy có tính tự giác của con gái hay không vậy? Làm sao có thể tùy tiện xuất hiện ở trong nhà của một người đàn ông khác.
Anh ta không nói hai lời, giữ chặt lấy cánh tay của cô ấy, muốn đưa cô ấy rời đi.
Cô ấy bị kéo rất đau, không ngừng nhíu mày.
Thiệu Kính Đình không nhìn được, ra mặt ngăn cản: “Anh này, anh làm đau cô ấy đó.”