Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2145: Chương 2145: Chương 2144




“Thời điểm tớ đi vệ sinh, Cố Gia Huy kéo bác sĩ ra một góc, tớ đã trộm nghe được. Hiện tại đứa bé vẫn còn sống, nhưng dấu hiệu của sự sống thực sự rất yếu. Nó không hoạt bát hiếu động, bụng của tớ cũng rất nhỏ…

“Đừng nghĩ lung tung nữa”” Bạch Thư Hân ngắt lời cô: “Chỉ cần đứa nhỏ này còn sống trong bụng cậu thì cậu không thể từ bỏ nó. Đi thôi, gần đây có một khu mua sắm, cậu đi shopping với tớ đi. Tớ về lâu rồi mà vẫn chưa mua quà cho.

con nuôi tương lai đó.”

Lúc họ đến cửa hàng dành riêng cho bà mẹ và trẻ sơ sinh, Bạch Thư Hân vừa chọn quần áo vừa tò mò hỏi: “Hai cậu đã kiểm tra chưa? Là trai hay gái?”

“Chưa nữa, Cố Gia Huy nói không quan tâm là trai hay gái. Nếu đi siêu âm mà phát hiện là con trai thì e rằng anh ấy sẽ bảo lại có thêm một người giành người phụ nữ của anh ấy đấy”

“Ha ha, cũng đúng. Tính chiếm hữu của anh ta mạnh thế cơ mà, thấy người đàn ông khác chạm vào tay cậu thôi là đã phát điên lên rồi. Bây giờ tự nhiên có một thằng quỷ nhỏ ngày nào cũng quấn quýt ôm mẹ bú sữa, tớ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của Cố Gia Huy khó coi thế nào, trong lòng hậm hực ra sao rồi đấy”

“Tớ cũng đang bận tâm chuyện này. Bây giờ anh ấy đã bắt đầu đe dọa con tớ rồi. Đêm nào anh ấy cũng nói chuyện với bụng tớ, bảo nó phải ngoan ngoãn trong bụng tớ, nếu không thì khi nó sinh ra đời rồi anh ấy sẽ đánh gãy chân chó của nó. Ôi, hai cái chân đáng thương của cục cưng nhà tớ!”

Bạch Thư Hân nghe vậy thì không nhịn được cười.

Khi nghe những điều này, sâu trong tâm trí cô ấy tràn đầy hình ảnh Cố Gia Huy chăm sóc, yêu thương vợ thế nào, có thể nói là tính cách này đã ăn sâu bén rễ trong người Cố Gia Huy rồi.

Cuối cùng, Bạch Thư Hân mua rất nhiều quần áo cho cả con trai và con gái, còn nói tương lai sẽ sinh con thứ hai, sớm muộn gì cũng có thể mặc được.

“Mà này, cậu và Ôn Mạc Ngôn thì thế nào? Thấy cậu vui vẻ thế, chắc là hai người ở chung với nhau cũng rất hòa hợp nhỉ?”

Hứa Minh Tâm hỏi, lần này hẹn cô ấy đi ra ngoài cũng vì muốn hỏi tiến triển của cô ấy và Ôn Mạc Ngôn, đại loại như có cãi nhau hay khó chịu hay không.

“Cũng vậy thôi, rãnh rỗi thì đấu khẩu qua lại rồi cùng nhau đi ăn các kiểu. Còn không thì anh ấy làm việc còn tớ thì chơi điện tử, thỉnh thoảng anh ấy cũng bày trò áp bức, bắt tớ phải pha trà rót nước này nọ.”

“Nhưng phần lớn thời gian anh ấy vẫn rất biết nghe lời, biết nấu đồ ăn ngon cho tớ còn dắt tớ đi khu vui chơi, bọn tớ sống với nhau khá hòa hợp.”

“Vậy anh ta cứ ở lì chỗ cậu không chịu đi như thế có ổn lắm không, dù sao thì…”

Hứa Minh Tâm ngại nên không nói tiếp, thật ra không cần phải nói rõ thì mọi người cũng đều biết.

Bạch Thư Hân nghe vậy thì có cảm giác ngón tay hơi cứng đờ lại.

Thật ra cô ấy cũng đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi, bây giờ cô ấy là phụ nữ độc thân còn Ôn Mạc Ngôn thì đã có vợ con, người ngoài lại hiểu nhầm tưởng rằng họ là một cặp.

Nếu việc này bị truyền ra ngoài thì nhất định sẽ bị dị nghị, may mà người khác không biết thân phận của Ôn Mạc Ngôn.

Nhưng cuộc sống như thế thật sự không ổn.

Bọn họ ngày nào cũng tuân thủ quy tắc, đến cả cầm tay cũng không, họ luôn kiềm chế cảm xúc của đối phương, chỉ sợ lỡ sai một bước thì hậu quả sẽ khó mà giải quyết.

Nếu như cuộc tình này đã không có kết quả thì họ sẽ cố sức trân trọng mà không để bất cứ suy nghĩ lệch lạc nào bị lẫn lộn vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.