“Các anh đi đi, cẩn thận một chút, buổi tối sẽ thêm đồ ăn cho các anh.”
Ngộ nhỡ đó thật sự là một tên lưu manh không biết sống chết thì chắc chắn không thể bỏ qua cho nó, cũng vất vả cho mấy nhân viên bảo vệ này rồi.
Sau khi hai người họ rời đi, Hứa Minh Tâm lại tiếp tục nằm bò lên bàn một cách thoải mái.
Khí hậu ở đây rất dễ chịu, dù đã là mùa hạ nhưng cũng không quá nóng, gió nhè nhẹ thoảng qua, hoa hồng trong vườn đều đã nở rộ, tỏa hương thơm ngát.
Kết hợp cùng món trà hoa hồng này, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân rón ra rón rén liền không khỏi nhíu mày.
Lúc quay người sang nhìn, Hứa Minh Tâm chỉ thấy một người cậu bé mặc quần áo bệnh nhân đứng trước mặt mình.
Đôi chân dài trắng trẻo đẹp đế!
Không đúng, đây là những từ miêu tả con gái cơ mà.
Nên là… một thiếu niên tuấn tú nhanh nhẹn đi.
Ngay cả khi cậu ta đó đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân xanh trắng trông hơi ủ rũ thì điều đó cũng không thể che giấu được hơi thở hồn nhiên, trong sáng trên người.
Rõ ràng trông cũng không còn nhỏ nữa, nhưng trên người cậu bé lại toát ra hơi thở của một đứa trẻ con.
Cậu ta không nhìn Hứa Minh Tâm mà lại nhìn chằm chằm vào tách trà trên tay cô, liên tục nuốt nước miếng.
Hứa Minh Tâm bối rối tự hỏi liệu đây có phải là bệnh nhân tình cờ chạy đến sân sau hay không?
Cậu ta đi về phía Hứa Minh Tâm, cuối cùng đứng trước mặt cô, căng thẳng nhìn ấm trà trên bàn.
“Cậu muốn uống…”
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, không ngờ cậu bé kia đã ôm lấy ấm trà rồi quay người chạy biến đi mất.
Khoảnh khắc đó… rất giống một con gấu mèo ăn trộm được, ôm được liền chạy mất.
Cậu ta chạy không xa, tự cho rằng mình đã an toàn liền ôm ấm trà uống trà uống ừng ực.
“Nóng đấy..” Hứa Minh Tâm vội vàng hô lên.
Nhưng cậu ta uống một ngụm rất lớn rồi lại phun ra, há há miệng một cách đáng thương nhưng lại không nỡ vứt ấm trà đi, nước mắt cũng rơi lã chã.
Hứa Minh Tâm chưa bao giờ thấy một người bệnh ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ… thần kinh người này có vấn đề?
Cô vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương của cậu ta, nhưng cậu nhóc đó lại rụt rè nhìn cô.
Ánh mắt đó… giống một con thú nhỏ bị thương, đơn thuần vô hại cùng với cảm giác sợ hãi đối với thế giới này.
Cô nhìn cậu ta, trái tim cũng bất giác mềm nhữn.
Cậu ta rất giống Diên trước đây.
Diên không nói chuyện, nhưng biết cười, lúc Diên cười cả thế giới cũng như bừng sáng.
Hứa Minh Tâm vẫn luôn nghĩ mình đã từng gặp người tốt nhất trên đời này chính là Diên.
Đặc biệt là khi biết thân phận của Diên, cô muốn đối xử tốt với Diên, Diên cũng đáng có được hạnh phúc.
Còn cậu bé này… là Thượng Đế đã cho cô thêm một cơ hội để bù đắp những gì cô đã nợ Diên, vì thế ông đã đưa đến một người cũng tương tự như vậy?
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu đâu, tôi chỉ muốn xem vết thương của cậu thôi” Hứa Minh Tâm nhẹ nhàng nói, ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta.